ĐTC Phanxicô: Hôn nhân là một cuộc hành trình đi từ “tôi” đến “chúng ta”
ĐTC Phanxicô: Hôn nhân là một cuộc hành trình
đi từ “tôi” đến “chúng ta”
Trong bài huấn dụ ĐTC khai triển đề tài
theo Thư của Thánh Phaolô gửi tín hữu Êphêsô chương 5:
“Người
làm chồng, hãy yêu thương vợ, như chính Đức Ki-tô yêu thương Hội Thánh và hiến
mình vì Hội Thánh. Cũng thế, chồng phải yêu vợ như yêu chính thân thể mình. Yêu
vợ là yêu chính mình. Chính vì thế, người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với
vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt. Mầu nhiệm này thật là cao cả.
Tôi muốn nói về Đức Ki-tô và Hội Thánh”.
Một cuộc cách mạng
Mở đầu bài huấn dụ ĐTC nói: Anh chị thân
mến, hôm nay tôi muốn hoàn thành bài giáo lý về Giới răn thứ sáu “Chớ ngoại
tình” của Mười điều răn.
Tình yêu trung thành của Đức Kitô là ánh
sáng để sống nét đẹp tình cảm của con người. Thực vậy, chiều kích tình cảm của
chúng ta là một lời mời gọi đến với tình yêu, thể hiện trong sự trung thành,
trong việc đón nhận và trong lòng thương xót. Điều này rất quan trọng.
Nhưng thể hiện tình yêu như thế nào?
Trong sự trung thành, trong sự đón nhận và trong lòng thương xót. Tuy nhiên, không được quên rằng điều răn
này đề cập rõ ràng đến sự trung thành trong hôn nhân, và do đó cần phải suy
nghĩ kỹ hơn về ý nghĩa hôn nhân của điều răn này.
Đoạn Kinh Thánh này là một cuộc
cách mạng,
bởi vì vào thời đó nói rằng người chồng
phải yêu vợ như Đức Kitô yêu Hội Thánh thực sự là một cuộc cách mạng!
Có lẽ, vào thời điểm đó, điều mang tính
cách mạng nhất đó là nói về hôn nhân.
Chúng ta có thể tự hỏi: điều răn về sự
trung thành này dành cho ai,?
Chỉ dành cho vợ chồng thôi sao?
Trong thực tế, điều răn này dành cho tất
cả, là một Lời của Thiên Chúa gửi đến mọi người nam và người nữ.
Ý nghĩa của hôn nhân
Chúng ta nhớ rằng con đường trưởng thành
của con người là chính quá trình của tình yêu;
đi từ việc đón nhận sự chăm sóc đến khả
năng trao ban sự chăm sóc;
từ việc đón nhận sự sống đến việc trao ban
sự sống.
Trở thành những người nam và người nữ
trưởng thành nghĩa là đạt đến khả năng làm vợ làm chồng và khả năng làm cha làm
mẹ, thể hiện trong những hoàn cảnh khác nhau của cuộc sống như khả năng đón
nhận gánh nặng của người khác và yêu thương họ một cách rõ ràng, không mờ hồ.
Như thế đây là một thái độ toàn thể của
người biết đảm nhận thực tế và biết tham gia vào một mối tương quan sâu sắc với
người khác.
Và Đức Thánh Cha đặt câu hỏi:
Vậy
ai là người ngoại tình, dâm dục, bất trung?
Đó là người chưa trưởng thành, người luôn quy hướng về mình và giải thích các hoàn cảnh dựa trên
chính sự thỏa mản và sung túc của chính mình.
Bởi vậy để kết hôn, chỉ cử hành hôn nhân
thôi thì chưa đủ.
Cần phải thực hiện một
hành trình đi từ “tôi” đến cái “chúng ta”.
Khi
chúng ta đạt đến điều không tập trung vào chính mình thì mọi hành vi đều là hôn
nhân:
chúng ta làm việc,
chúng ta nói chuyện,
chúng ta quyết định,
chúng ta gặp gỡ người khác với thái độ đón
tiếp và trao ban.
Linh mục và đời sống thánh hiến
Và Đức Thánh Cha kết luận:
Trong nghĩa này mỗi
ơn gọi Kitô giáo là một cuộc hôn nhân.
Chức
linh mục là một hôn nhân
bởi vì trong Chúa Kitô linh mục được kêu gọi phục vụ cộng đoàn với tất cả tình
thương, sự chăm sóc, khôn
ngoan cụ thể mà Thiên Chúa đã trao ban.
Giáo Hội không mong mỏi vai trò, chức vị
của các linh mục, nhưng mong ước những con người mà Chúa Thánh Thần chạm đến
tâm hồn với một tình yêu vô điều kiện cho Hôn Thê của Đức Kitô.
Trong chức tư tế, linh mục yêu
thương dân Chúa với tất
cả tình cha, sự dịu dàng và sức mạnh của một vị hôn phu và của một người cha.
Cũng vậy, trong Đức Kitô đời sống thánh
hiến sống ơn gọi của mình với lòng trung thành và niềm vui như mối quan hệ vợ
chồng và sự phong nhiêu của tình mẫu tử và tình phụ tử.
Tôi nhắc lại: mỗi ơn gọi Kitô hữu là một
cuộc hôn nhân,
bởi vì đó là hoa trái của mối dây liên kết
tình yêu trong đó tất cả
chúng ta được tái sinh, mối liên kết tình yêu với Đức Kitô, như đoạn thánh thư của Thánh Phaolô mà
chúng ta đã lắng nghe.
Khởi đi từ sự trung thành, từ sự dịu dàng,
quảng đại của thánh nhân chúng ta nhìn hôn nhân và mọi ơn gọi với đức tin,
chúng ta hiểu ý nghĩa trọn vẹn của bản năng giới tính.
Việc tạo dựng con người, trong sự thống
nhất và không thể tách rời của tinh thần và thân xác, và trong tính đối cực nam
và nữ là một thực tại rất tốt, để yêu và được yêu.
Thân
xác con người không là một công cụ của sự vui thú, nhưng là nơi của lời mời gọi chúng ta
đến tình yêu, và trong tình yêu đích thực này không có chỗ cho sự ham muốn
khoái cảm hời hợt bên ngoài.
Chúng ta những người nam và người nữ xứng đáng
hơn nhiều.
Và Đức Thánh Cha kết luận:
bởi vậy điều răn “Chớ ngoại tình”, ngay cả trong hình thức tiêu cực, hướng
dẫn chúng ta đến lời kêu gọi ban đầu, nghĩa là tình yêu viên mãn và chung
thủy của vợ chồng, mà
Chúa Giêsu Kitô đã mạc khải và trao ban cho chúng ta.
Leave a Comment