Còn có chỗ nào đâu mà nhớ đến Chúa
Còn có chỗ nào đâu mà nhớ đến Chúa
Lc 17,7-10 ; Tt 2,1-8.11-14
Bản văn bài Tin Mừng
nếu chỉ là lời khuyên răn để sống khiêm tốn, chôn vùi, xóa mình thì chẳng có
giá trị bao nhiêu.
Vậy xét về mặt tâm linh,
đức tin thì cần phải sống thế nào ?
Đời sống
tự nhiên
Ngày nay trong thế
giới văn minh, khoa học kỹ thuật tiến bộ vượt bực nên con người đối xử với nhau
cách sòng phẳng, chẳng cần ai biết ai, chẳng cần ai nhớ công ai, giám đốc và
công nhân chẳng có liên quan dính dáng gì tới nhau… mỗi ngày anh đến đúng giờ,
làm việc đủ giờ, năng xuất đúng tiêu chuẩn, sản phẩm đạt chuẩn mẫu… cuối tháng
lãnh lương… có trục trặc thì xé hợp đồng thế là xong !
Trong các gia đình
thuê người giúp việc (ô sin) cũng thế, vẫn vẫn cứ sòng phẳng để khỏi nghĩ ngợi.
Nhưng cũng có những trường hợp chẳng những ông bà chủ không biết ơn mà còn
khinh rẻ, chửi mắng, đánh đập…
Trong các sinh hoạt
tôn giáo nhiều nơi cũng thế thôi. Phụ giúp một chút gì trong công việc chung
giáo xứ hay nhà thờ cũng vẫn có lương, không trả bằng cách này cũng trả bằng
các khác. Còn đối với chúng tôi ở đây thì những thời giờ, công sức bỏ ra, chúng
tôi không có
lương nhưng mỗi dịp lễ hội lớn bé chúng tôi đều được vị có trách
nhiệm cám ơn cách long trọng… rất là hãnh diện !nếu có bị quên sót thì chúng
tôi rất buồn
và vị có trách nhiệm phải xin lỗi lên xin lỗi xuống !
Đời sống
tâm linh
Bài Tin Mừng này nói
đến đầy tớ đi cày, đi cày là đầy tớ đấy, ấy thế mà người được Chúa yêu thương
lại cứ thích người khác phải tôn lên, gọi mình là Ông Thợ Cày cơ !
“Chẳng lẽ
ông chủ lại biết ơn đầy tớ…?”.
Chúng tôi đi tham dự
thánh lễ hằng ngày, chúng tôi lần hạt dài mấy cây số, chúng tôi thực thi bác ái
từ thiện khắp nơi, chúng tôi tập tành các nhân đức ngày đêm, chúng tôi lãnh
nhận các bí tích đều đặn, chúng tôi hy sinh hãm mình ăn chay khổ chế… để khi
chết, chúng tôi được lên chốn nghỉ ngơi, sáng láng vui vẻ vô cùng amen.
“Chẳng lẽ
ông chủ lại biết ơn đầy tớ…?”.
“Bấy giờ
anh em mới nói : ‘Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng
đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.’ Nhưng ông sẽ đáp lại : ‘Ta
không biết các anh từ đâu đến’ (Lc 13,26-27)
“Chẳng lẽ
ông chủ lại biết ơn đầy tớ…?”.
Chọn Chúa hay chọn việc làm của
Chúa ?
Thưa rằng là chọn
Chúa ạh !
Đây là điều căn bản
trong đời sống đạo mà ít người cảm nhận được.
Chọn Chúa là sống gắn
bó nghĩa tình với Chúa trong cuộc sống hằng ngày mọi nơi mọi lúc…
Có người phản ứng lại
là có rảnh rang nhàn rỗi, có của ăn của để như..Ông Thợ Cày thì mới thực hành
được…
chứ còn như chúng tôi
từ sáng sớm đến tối khuya, đầu tắt mặt tối bao nhiêu chuyện phải lo lắng,
rồi bận tâm bận
trí suốt cả ngày…
thì còn có chỗ nào đâu mà nhớ đến
Chúa, kết hợp mật thiết với Chúa hở ?
Thế là người được
Chúa yêu thương tịt, cứng họng, không trả lời được.
Từ đời sống chọn Chúa
là gia nghiệp, khi ra với những việc làm hằng ngày, sẽ trở thành những việc làm
của Chúa chứ không phải là việc làm của mình nên không có tự mãn“chúng
tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi”.
Bởi vì sống với, sống
trong, sống cùng với Đức Kitô thì đã được lấp đầy rồi nên có làm việc nhiều hay
làm việc ít thì cũng vẫn cảm thấy như chẳng làm gì cả. Tức là không có cảm giác
lâng lâng tự hào tự mãn, ngồi bấm đốt ngón tay vì những việc mình đã
làm.
Chúng tôi, những
người đã được Chúa thánh hiến vì chúng tôi đã dâng hiến trót cả bản thân mình
trong ngày lãnh Bí tích Rửa tội và đặc biệt là trong ngày khấn hứa, tuyên hứa,
cam kết… từ nay hoàn toàn thuộc về Chúa, hiểu ngầm bên trong là trao tặng cả
bản thân mình cho tha nhân mặc dù không nói ra.
Chúng tôi, những người
lăn lội giữa biển đời… cứ tưởng mình là giáo dân hạng hai… hóa ra mình cũng
đucợ Chúa thánh hiến trò đầy ngay từ khi còn trong lòng mẹ:
Trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hoá ngươi,
Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân (Gr 1: 5)
Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân (Gr 1: 5)
Thánh hóa để tôi cũng hoàn toàn thuộc trọn về Chúa.
Tuy bên ngoài, tôi
phải từ sáng sớm đến tối khuya, đầu tắt mặt tối, bao nhiêu chuyện phải lo lắng, rồi bận tâm bận trí suốt cả ngày…
Nhưng ngay cả khi bận
rộn suốt ngày như vậy, tôi vẫn thảnh thơi …trong tâm hồn…
Vì lâu lâu lại nhớ rằng: Chúa đang cùng
đồng hành với mình mà…
Như thế là tôi đã chọn
Chúa làm ưu tiên trong cuộc sống của mình…
Không còn cảnh bận tâm bận trí suốt cả ngày…đến nỗi thành tâm thần luôn.
OTC
Leave a Comment