Ân Ban quan trọng nhất
Ân Ban quan
trọng nhất
Lc 17,11-19 ; Tt 3,1-7
Người Do thái và
người Samari không thể đội trời chung với nhau, họ không giao tiếp với nhau “Người
phụ nữ Sa-ma-ri liền nói : “Ông là người Do-thái, mà lại xin tôi, một phụ nữ
Sa-ma-ri, cho ông nước uống sao ?” Quả thế, người Do-thái không được giao thiệp
với người Sa-ma-ri” (Ga 4,9)
Coi họ là dân hỗn tạp
về chủng tộc (2V 17,24tt) Coi họ là quân rối đạo (bởi họ chỉ công nhận Ngũ Thư)
và ly giáo (họ chỉ biết có đền thờ trên núi Garidim, đối nghịch với đền thờ
Giêrusalem) (chú thích của nhóm phiên dịch PVCGK)
Chuyện lạ ở đây, mười
người phong hủi thì chín người là dân Do Thái và một người là dân Samari. Họ
cùng bệnh, cùng bị loại trừ, cùng đau khổ… thế là xóa hết mọi hàng rào ngăn
cách, họ thương nhau, ở chung với nhau, chia sẻ cho nhau, họ đều đứng ở đàng xa
và họ cùng kêu lớn tiếng : “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng
thương chúng tôi !”
Khi cùng được khỏi
bịnh thì dân Do Thái lo đi trình diện với các tư tế xin chứng nhận mình đã được
khỏi và thi hành như luật đã định “Đây là luật về người phong hủi,
trong ngày nó được thanh tẩy. Nó sẽ được đưa đến với tư tế ; tư tế sẽ ra khỏi
trại. Tư tế sẽ khám : nếu người phong hủi đã khỏi vết thương phong hủi…” (Lv 14,2-3)
Chỉ có một anh dân
Samari này quay trở lại gặp gỡ Đấng thi ân nên Đức Giêsu nói với anh ta “Đứng dậy
về đi ! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”. Chuyện gặp gỡ này
đem lại cho anh ta niềm vui hạnh phúc lớn hơn cả ơn được khỏi bịnh.
Hôm nay tôi đi đồng
tế lễ Tạ Ơn của một đấng kia. Ngài đã kể lể ra những ơn đã lãnh nhận và thực
hiện được. Ngẫm nghĩ kể cũng lạ là những gì “xin cho” đều gán cho ơn Chúa mà
đáng lẽ… đương nhiên !
Và chỉ kể lể được
những ơn “vật chất” như thế thì đâu có kinh nghiệm niềm vui hạnh phúc ngất ngây
của người Samari gặp gỡ nhỉ ?
Người nào đón nhận Ân Ban trọn vẹn
rồi thì ít khi nói đến là mình được ơn này ơn kia lắm. Nhất là về khía cạnh vật
chất. Bởi như thế thì :
– Xé vụn Thiên Chúa
Tình Yêu tinh tuyền trọn vẹn ra từng mảnh vụn để xin cho được ơn này
ơn kia.
– Dễ gây hiểu lầm
cho người khác là Thiên Chúa có những cục cưng riêng.
– Làm cho người khác
có ác cảm với
Thiên Chúa, Ngài quá là xử bất công.
–
Quên
mất lời Thầy Giê-su nhắc nhở:
Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công
chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ
thêm cho. (Mt 6:33)
Tóm lại Ân Ban quan trọng nhất chính là:
Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của
lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao ?” (Lc 11:13)
OTC
Leave a Comment