Đền thờ chính là đây
Đền thờ chính là đây
Ga 2,13-25
* Mỗi người là một đền thờ.
Thường
thì, ai nấy đều khuyên bảo chúng ta là phải biết tẩy uế đền thờ, quét dọn sạch
sẽ, lau chùi cẩn thận… để cho Chúa ngự.
Nói
rõ ra là chúng ta phải khử trừ tội lỗi, diệt tận gốc những đam mê xấu xa, dẹp
tan những tính toán bon chen ích kỷ… để xứng đáng là đền thờ của Chúa.
Nhưng có ai thực hành ra được không ?
và
có thấy xứng đáng chưa ?
Chính
Chúa Giêsu xua đuổi những người buôn, những người bán, những người đổi tiền…
đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán.
Điều
quan trọng là mỗi người có nhận
ra mình là một đền thờ
và
làm sao chúng ta tin nhận
Chúa đang hiện diện sống động ở đó ?
Làm
sao đón nhận Chúa vào
trong con người chúng ta
để
chính Ngài đẩy xa
những đam mê tội lỗi xấu xa tính hư ích kỷ ?
Chúng
ta có thể tự sức mình, gồng mình lên mà khử trừ được chăng ?
Có
khi càng quá lo khử trừ thì lại càng tăng thêm sinh lực cho nó ngự trị trong
tâm hồn chúng ta.
Ngài
là Thiên Chúa hay ghen vì Ngài không thể đội trời chung với tội lỗi được. Con
người không thể làm tôi hai chủ, Thiên Chúa và tiền bạc, hoặc nó sẽ mến chủ này
mà ghét chủ kia.
Một
khi mỗi người trong chúng ta ý
thức được sự hiện diện của Chúa Giêsu sống động trong tâm
hồn chúng ta
thì
tất cả những cái khác tự
động cuốn gói ra đi, mọi đeo bám sẽ rơi rụng hết.
Hằng
ngày tỉnh thức với sự liên đới, tương
quan thân thiết đậm đà với Chúa trong tâm hồn mình thì
còn có sự gì có thể xâm lăng chiếm ngự vào trong con người chúng ta được chứ.
Ở
đâu có sự hiện diện của Ngài thì nơi đó được thánh hóa.
Ngài
được sinh ra trong chuồng bò lừa tối tăm, hôi thối, bẩn thỉu nhưng có Ngài hiện
diện ở đó, thì các thiên thần họp đoàn ca xướng :
Vinh
Danh Thiên Chúa Trên Trời… Các mục đồng đến cung kính thờ lậy… và nơi đó đã trở
thành ngôi đền thờ thiên đàng.
Trong
con người của chúng ta có
Chúa hiện diện
thì tối tăm bẩn thỉu cỡ nào
Ngài cũng làm cho sáng
lên, tươi vui, tỉnh táo, lạc quan, yêu đời.
Khi
Ngài hiện diện ở đâu, Ngài sẽ sửa chữa
nơi đó nên tốt đẹp bình an vui tươi. Ngài sửa chữa rất khéo léo và tế nhị,
thành những bài học cho chúng ta nhớ lâu, thấm lâu, chứ không dồn ta vào chân
tường làm cho ta tức tối khó chịu, bất mãn.
Tự
ta sửa mình thì khó bởi ít khi chúng ta nhận
ra khuyết điểm của mình mà có nhận ra thì nó rất bé, bởi ta nhìn rất rõ cái rác
trong mắt anh em, còn cái đà trong mắt ta thì ta không thấy.
Có
thấy thì cũng khó
sửa, ngại ngần, muốn được yên thân.
Người
khác sửa cho ta thì ta dễ
bừng bừng nổi cáu vì tính tự ái to đùng của ta tự
nhiên như ruồi, luôn sẵn sàng bảo vệ mình với đủ mọi lý lẽ biện hộ bênh vực cho
ta.
Chỉ có Ngài mới biến đổi
thân xác yếu hèn của ta nên giống thân xác thiêng liêng sáng láng của Ngài.
* Chúa Giêsu, Ngài là đền thờ.
Con
người cứ phá hủy đền thờ này đi chỉ nội trong ba ngày Ngài sẽ xây dựng lại.
Ngài đã sống lại và hiện diện rộng khắp.
Khi
chúng ta sống với sự hiện diện
của Ngài ở đâu một cách sống động, thì nơi
đó là đền thờ, trên đường đi, trong công sở, giữa phố chợ… ta vẫn đang sống trong cung
điện đền thờ của Ngài.
Sống
trong đền thờ kiểu này ta sẽ luôn
đi trong hạnh phúc
và
sống trong đền thờ kiểu này ta không
sợ lạc lối.
Các
tông đồ, môn đệ đến “ở với” Ngài, Ngài thành ngôi đền thờ di động lang thang đầu đường cuối chợ.
Ngài
đưa ta vào chốn thâm cung bí nhiệm của tình yêu giữa Ngài với Chúa Cha, đồng
hình đồng dạng với Ngài, làm cho ta trở nên nghĩa tử.
Đời
sống của chúng ta hôm nay ở bất cứ nơi đâu vẫn cứ là đang sống trong đền thờ
của Ngài. “các người sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải trên
núi này hay tại Giêrusalem… sẽ thờ phượng Chúa Cha trong thần khí và sự thật”
(Ga 4,21-23).
Chúng ta đang được sống trong Ngài, nên vũ
trụ này, địa cầu này là đền thờ vì Ngài đang bao
trùm vạn vật, sinh vật, con người chúng ta.
Chúng
ta sống hạnh phúc trong Ngài và từ đó sống yêu thương thân thiện với tất cả anh
em bởi trong đền thờ không có đổ máu, không có giết hại lẫn nhau, không buôn
bán tranh giành cướp giật, không làm những điều bỉ ổi vun vén thu lợi ích kỷ
riêng tư…. nhưng là chia sẻ, tha thứ, khiêm tốn, hiền hòa… (Gl 5,22)
* Đền thờ hôm nay.
Ngày
nay nhiều ngôi thánh đường đã được sửa chữa, đã được xây dựng mới mẻ hợp thời
đại. Những ngôi thánh đường đồ sộ, lộng lẫy, khang trang nhiều kiểu cọ.
Những tháp chuông cao vút tầng mây ngạo nghễ… nhưng thử hỏi có được mấy thánh
đường có bầu khí dễ nâng tâm hồn lên để giãi bày tâm sự thân mật, có bầu khí
kiến tạo sự gặp gỡ, gặp gỡ Thiên Chúa và gặp gỡ con người.
Thường
thì rỗng tuếch, xa xôi,
mông lung, có khi trang trí lòe loẹt mới nhìn đã bị phân tán tận đẩu đâu ; có thánh
đường chỉ là nơi tiện dụng làm các nghi thức sang trọng ăn ảnh lên hình, trên
oang oang giáng xuống dưới gào thét ầm ĩ đáp lên, rồi ra về trong thảm hại để
lại một mình Chúa thân gầy thập tự treo chơ vơ lơ lửng trên cao, cung thánh tòa chầu
trở thành lô cốt pháo đài kiên
vững mầu đá rêu xanh lạnh căm ;
có
thánh đường tới giờ mở cửa cho con chiên bổn đạo vào… khóc than rên rẩm và khi
kết thúc thì tống cổ họ ra thật mau, khóa
trái khóa phải, trả lại cho nhà thờ bầu
khí ảm đạm lạnh lùng như một (nghĩa địa) bãi tha ma buồn,
hay đúng hơn như là một nấm
mộ hoang vắng trong đó có “Tên Tử Tội” đứng giữa
chết cong queo, tê liệt bất động.
Những
con người khi ra khỏi đó lòng cứ vẫn rỗng
tuếch trơ vơ, và có khi tâm tư còn bị gánh trần gian đang đè nặng trĩu lên kiếp con
người.
Ngày
xưa Chúa khóc thương thành Giêrusalem, ngày nay không biết Ngài có đủ nước mắt
để mà khóc… không ?“Anh em nhìn thấy tất cả những
cái đó phải không ? Thầy bảo thật anh em, tại đây sẽ không còn tảng đá nào trên
tảng đá nào. Tất cả đều bị phá hủy” (Mt 24,1-2).
Khi
mà con người chẳng còn tìm thấy cái gì trong đó, chẳng còn thấy ý nghĩa gì ở
đó… thì một ngày nào đó cỏ dại sẽ mọc hoang vu, trơ mòn theo năm tháng mà chẳng
cần bị phá hủy, có khi còn kinh khủng hơn là bị phá hủy như một số nhà thờ bên
tây phương hiện nay.
Kê bệ Chúa lên cao quá
nên dân chúng lúc nào cũng phải ngửa cổ muốn gãy cả cổ ra, lúc nào cũng phải
ngước mắt muốn lòi cả tròng ra, lúc nào cũng kinh hạt oang oang muốn trẹo cả
quai hàm… để rồi Chúa luôn
:
nghìn trùng xa cách… Ngài đã đi rồi… còn gì đâu nữa
mà khóc với cười.
Một
vị thần giáng từ trên cao xuống chứ không phải là một vị Thiên Chúa-Người ở gần
gũi thân mật. Chia sẻ cảm thông, đỡ gánh nặng cho con người… mặc lấy thân nô lệ
trở nên giống phàm nhân chẳng khác chi người thế, lại còn hạ mình cho đến nỗi
bằng lòng chịu chết, và chết trên cây thập tự.
Bước
vào thiên niên kỷ thứ ba, thế kỷ thứ 21, năm đại thánh 2000, Giáo Hội chỉ định
cho một số nhà thờ tín hữu đến hành hương, làm một số việc lành để lãnh ơn toàn xá.
Tất
cả những chuyện đó không phải để chúng ta đếm số lần, bấm máy tính thu
gom tích cóp lập công,
nhưng
là có dịp cho chúng ta khơi lên tình mến, niềm tin, lòng trông cậy.
Một
cuộc thay lòng đổi dạ, biến đổi con người chúng ta trở nên con cái hiếu thảo
đích thực của người Cha Trên Trời chan chứa lòng xót thương.
Tập
cho chúng ta nhất cử nhất động luôn hướng
vào Chúa và tỏa ra tấm lòng liên đới với tha nhân.
Chứ
không phải là những cuộc tranh
dành chỗ ngồi trên xe
đi hành hương hay khoe khoang “đạo đức thánh thiện” à nghe !
Kết
: Con ở trong Chúa và
Chúa ở trong con, thế là đủ cho con rồi
và
đền thờ chính là đây.
ÔTC
Leave a Comment