Lòng người không muốn thì trời cũng thua
Lòng người không muốn thì trời cũng thua
Lc 14,15-24 ; Pl 2,5-11
“Một người
kia làm tiệc lớn và đã mời nhiều người”
Nước Trời vẫn được ví
như một bữa tiệc.
“Ngày ấy,
trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc : tiệc thịt
béo, tiệc rượu ngon, thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế” (Is 25,6)
“Lòng
thoả thuê như khách vừa dự tiệc, môi miệng con rộn rã khúc hoan ca” (Tv 63,6)
Chắc hẳn người nào có
nhóm bạn bè thân hữu quý mến nhau, thỉnh thoảng ngồi lại ăn uống với nhau thì
cũng sẽ có một kinh nghiệm trong bữa ăn lành mạnh này : no, say, vui và huynh
đệ.
Trong đời sống tâm
linh cũng thế, chính Chúa cũng là bữa tiệc cho những ai đã cảm nếm được Chúa
tức là cảm nhận gặp gỡ được Ngài…
NO : Chúa lấp đầy cõi
lòng sâu thẳm trống rỗng“Đức Giê-su trả lời : “Ai uống nước này, sẽ lại
khát. Còn ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa. Và nước tôi cho sẽ
trở thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên, đem lại sự sống đời đời” (Ga 4,13-15)
SAY : Thánh Thần đốt lửa
yêu mến ngất ngây“Và ai nấy đều được tràn đầy ơn Thánh Thần, họ bắt
đầu nói các thứ tiếng khác, tuỳ theo khả năng Thánh Thần ban cho” (Cv 2,4)
VUI : niềm vui hạnh
phúcsung mãn chứ không phải thỏa mãn. Hạnh phúc là chính Chúa “Con thưa
cùng Chúa : “Ngài là Chúa con thờ, ngoài Chúa ra, đâu là hạnh phúc ?”(Tv 16,2)
HUYNH ĐỆ : Tình yêu thương
anh em bắt nguồn từ Thiên Chúa “Thầy ban cho anh em một điều răn
mới là anh em hãy yêu thương nhau ; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu
thương anh em” (Ga 13,34).
“Đến giờ
tiệc, ông sai đầy tớ đi thưa với quan khách rằng : ‘Mời quý vị đến, cỗ bàn đã
sẵn.’
“Bấy giờ
mọi người nhất loạt bắt đầu xin kiếu”
Ôh ! dịp may hiếm có
thế mà ai cũng có lý do chính đáng để từ chối. Chính đáng theo cái họ nghĩ là
chuyện của họ thì quan trọng hơn ; hay họ không muốn không thích dự tiệc thì dù
chuyện của mình thật cỏn con cũng trưng lý do ra để xin kiếu… khéo !
Lòng người không muốn thì trời
cũng thua !
Tiệc Nước Trời sao mà
ế ẩm thế nhỉ ?
Tình cho không biếu
không mà cũng không thèm… nhưng dứt khoát chủ nhà không sợ tốn của, phí công,
uổng sức… vì biết xoay xở đấy : “Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy
mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và
như thế, ông mới thật có phúc : vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành
sống lại” (Lc 14,13-14).
“Ra các
đường làng, đường xóm, ép người ta vào đầy nhà cho ta”.
‘Mau ra
các nơi công cộng và đường phố trong thành, đưa các người nghèo khó, tàn tật,
đui mù, què quặt vào đây’.
Hay thật ! Tiệc Nước
Trời phải “ép” người ta vào (cưỡng chế bằng tình yêu nhỉ !).
Vậy chỉ những người
không còn lý do gì, không còn có tự hào tự mãn nơi chính mình nữa và được hấp
dẫn sức hút của tình yêu thì tất cả đều tung tăng nhảy nhót tưng bừng như bê
như nghé như nai vào dự tiệc thôi !
“Tôi nói
cho các anh biết : Những khách đã được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc
của tôi”.
Những vị kinh sư nghĩ
gì với câu chuyện này nhỉ ?
Hay cả các ông thông
luật cũng lên tiếng : “Một người trong số các nhà thông luật lên tiếng
nói : “Thưa Thầy, Thầy nói như vậy là nhục mạ cả chúng tôi nữa !” (Lc 11,45)
Vâng, nếu mỗi ngày
chúng tôi không có sự thinh lặng lắng đọng tâm hồn mình xuống để lắng nghe lời
mời gọi tha thiết rộn rã bên trong thì đúng là nhục
mạ cả chúng tôi nữa !”.
Ngược lại thì đúng
là “Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa !”
“nhưng đã
hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống
như người trần thế.
Người lại
còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự”.
OTC
Leave a Comment