Chúa ở đâu…. mà gõ cửa cơ chứ ?
Chúa ở đâu…. mà gõ cửa cơ chứ ?
Lc 12,35-38
Nhớ lại những ngày trước đây, vào ban đêm thỉnh thoảng cũng có
tiếng gõ cửa và mỗi lần nghe tiếng gõ cửa là tim thót vào, nổi hết cả da gà.
Cái gọi là kiểm tra đột xuất ban đêm,
tiếng đập cửa dồn dập, biết mình không có tội gì mà sao vẫn cứ sợ.
Đang tự do quen rồi muốn ăn đâu ở đâu chẳng ai bảo gì.
Nay “thời đại mới” tu chui, ngủ lậu hay vì đi học, đi công việc
không về được phải ngủ lại nhà anh em, thế là xảy ra những chuyện nửa khóc nửa
cười.
Có anh nghe gõ cửa đang ở trên giường lăn một phát xuống gầm
giường, khi “nhân viên” kiểm soát thấy có giường chăn chiếu mùng mền đầy đủ mà
lại không có người, họ rờ xuống chiếu vào chăn mùng vẫn còn hơi nóng… thế là
cũng lại lôi một phát từ gầm giường lên xe về huyện.
Có anh nghe gõ cửa phóng một phát lên tới trần nhà, “nhân viên”
vào rọi đèn pin lên trần nhà không thấy… mà sao lại có đôi dép ở dưới… cuối
cùng cũng phải từ trần nhà tụt xuống lên xe về huyện.
Lại có anh khi nghe gõ cửa bèn mở cửa sau phóng một phát vào bụi
rậm, nín thở… ngồi chờ thật lâu rôi khi nghe tiếng loẹt quyẹt bên ngoài bèn nói
vọng ra: Ê tụi mày. Chúng nó đi hết chưa?
Thế là chúng nó lôi cổ ra khỏi bụi rậm lên xe về huyện.
Rồi lại có anh khi nghe gõ cửa thì lao thẳng lên sân thượng nhảy
vào bể nước… khi “nhân viên” đi rồi, người nhà một phen hú vía nên quên phéng
chuyện báo cho người đang ngâm mình trong bể, đến gần sáng chui ra khỏi bể nước
tím tái hết cả mình mẩy.
Có anh… có anh…Thôi nhiều anh quá rồi !
Chúa ơi ! cả đời sống chúng con mà Chúa cứ đến theo kiểu “kiểm tra đột xuất” thì chúng con làm sao sống
được ?
Chúa
đi đâu… mà về cơ chứ ?
Chúa
ở đâu…. mà gõ cửa cơ chứ ?
Chúa hằng ngày ở với con thì hà cớ gì con lo
sợ gõ cửa ?
Chuyện tỉnh thức là chuyện phía con người chúng con.
Tỉnh thức tức là sống với Chúa đang sống
ngay bên, ngay trong cuộc sống hằng
ngày.
Tỉnh thức là luôn nhớ đến… mau nhớ đến… sống tương quan thân mật
chỉ vì quá hạnh phúc. “Nếu canh
hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là
phúc cho họ”.
Vì quá hạnh phúc nên canh mấy cũng vẫn tỉnh thức chứ lị !
Đầy tớ được ngồi vào bàn ăn và được ông chủ phục vụ từng người,
quá đã !
Nhưng cũng đừng vội ham ăn uống nhá ! Niềm vui và hạnh phúc sống
tương quan ở trong ở với ở cùng ở bên, nhất là đồng hình đồng dạng… thì “bàn
tiệc” đây không cần đến thức ăn và rượu uống thì đã ngây ngất quá chừng rồi và
sẽ khám phá ra muôn điều kỳ diệu Ngài đã và đang thực hiện cho con cái loài
người chúng ta.
“Trước kia anh em là những người ở xa, nhưng nay,
trong Đức Ki-tô Giê-su, nhờ máu Đức Ki-tô đổ ra, anh em đã trở nên những người
ở gần”.
Càng đọc càng thấm thía càng thấy mình đúng nhé !
“Vậy anh em không còn phải là người xa lạ hay người
tạm trú,
nhưng là người đồng hương với các người thuộc dân
thánh,
và là người nhà của Thiên Chúa,
bởi đã được xây dựng trên nền móng là các Tông Đồ và
ngôn sứ,
còn đá tảng góc
tường là chính Đức Ki-tô Giê-su”.
Người gắn bó với Chúa hằng ngày
thì không cần phải chờ gõ cửa…
mà nhìn
thấy từ xa là đã mở cửa rồi (mỗi lần về trụ sở là gọi điện thoại cho
bác gác cổng trước 5 phút, xe đến nơi là chui tọt ngay vào vì cổng đã mở sẵn).
Mỗi ngày vẫn thấy Chúa đang ở với mình
thì là tỉnh thức đấy thôi nhá.
OTC
Leave a Comment