Hồng Y Sarah Rước lễ trên tay
- ĐHY Sarah: Sự lan
rộng của việc rước lễ trên tay là một phần của cuộc tấn công nguy hiểm nhất của
Satan nhắm vào Bí Tích Thánh Thể
Satan là một tay bị oan gia nhất vì
hắn là một khí giới lợi hại để chụp mũ đối thủ.
Buồn cười ở chỗ đã xảy ra những cuộc tranh luận mà cả 2 bên đều kết án nhau
là nô lệ của Satan.!!!
Hồng Y Sarah cũng không thoát khỏi vết xe cũ rích này.
- ĐHY Sarah nhấn mạnh:
“việc rước lễ trên tay phủ nhận một thực hành hợp lý được kế thừa từ thời Giáo
Hội sơ khai.”
Không hiểu Hồng Y Sarah dựa vào đâu mà tuyên bố một câu xanh rờn
như vậy?
Bởi vì ngay từ lúc lập Bí Tích Thánh thể, chính
Đức Giêsu đã truyền dạy:
“Anh em cầm lấy mà ăn, đây là mình Thầy.” (Mt 26:26)
Và các giáo đòan nguyên thủy đã trung thành giữ truyền
thống tuyệt vời này: “cầm lấy mà ăn”
Nếu cho rằng câu này chỉ áp dụng cho hàng giáo sĩ thì
hắn là không đúng vì thời thánh Phalô chắc chắn các kitô hữu thời Giáo Hội
sơ khai không hề biết đến việc rước lễ bằng lưỡi!!!
“Ông (Phaolô) – đại diện
cho hàng giáo sĩ - cầm lấy bánh,
dâng lời tạ ơn Thiên Chúa trước mặt mọi người, bẻ ra và bắt đầu ăn. Mọi người
lấy lại được can đảm và họ cũng ăn uống”. (CV 27:35)
Không có chuyện Phaolô đút thức ăn vào miệng mọi
người!!
Như vậy, “việc rước lễ
trên tay mới đích thật là một thực
hành hợp lý được kế thừa từ thời Giáo Hội sơ khai.”
- ĐHY Sarah chất
vấn : Tại sao người Công Giáo lại đứng – chứ không phải quỳ – và Rước Lễ
trên tay như thế?
Dù đứng hay quỳ, một câu hỏi nghiêm chỉnh
cần nêu lên:
Trước khi rước lễ tôi có Chúa trong lòng mình không?
Nếu không thì lúc đó Ngài ở đâu?
Nếu có thì không lẽ tôi vất Chúa đang hiện diện sống động trong tâm hồn tôi ra khỏi lòng mình,
rồi quay ra hết sức cung kính
và quỳ thờ lạy Một
Ông Chúa đang ngự trong tấm bánh – cho dù đó là Bánh Thánh.
Tôi thực sự cảm thấy một điều gì đó không ổn. Tôi có
thể nghiêm chỉnh, lịch sự, đàng hoàng khi lên rước Chúa, nhưng có lẽ
không cần thiết phải hết sức cung kính và quỳ thờ lạy.
Đặc biệt là không nhất thiết phải quỳ...bởi vì tôi lên rước Chúa để tình thân
của tôi với Chúa càng xác tín hơn, gắn bó hơn, tha thiết hơn.
Sau khi rước Chúa, tôi tâm tình với Ngài, lắng
nghe sự sống thần linh
của Ngài đang luân chuyển khắp châu thân, lắng nghe sự sống dồi dào của Ngài đang thấm vào tâm hồn tôi từng
tuần, từng tuần…
Đâu còn hồn nào để thờ lạy làm chi cho mất
thời gian vô ích.
Hơn nữa tôi xác tín rằng: Ngài chắc
chắn thích tâm tình và sống nên một với tôi.. hơn là bệ vệ ngồi trên ngài vàng cao chót vót để tôi hết sức cung kính và thờ lậy Ngài.
Làm như thế thì Chúa bày vẽ ra việc cho chúng ta rước
Ngài để làm gì?
Không lẽ Ngài lại
khoái làm vua cho thiên hạ xúm lại thờ lậy?
Nhắc lại chuyện xưa, sau khi chứng kiến phép lạ làm
cho bánh hóa nhiều.
Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói :
“Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế
gian!”
Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua,
nên Người lại lánh mặt, đi
lên núi một mình. (Ga 6:
14-15).
Rõ ràng là Ngài đâu cần làm vua cao
sang như quan niệm thế gian, đâu cần chúng ta tung hô, hay quỳ thờ lạy Ngài
với thái độ hết
sức cung kính.
Leave a Comment