Cấm Tiết Lộ
Cấm Tiết Lộ
Mt
12,14-21 ; Xh 12,37-42
Bài Tin Mừng đọc mấy câu đầu đã thấy buồn cười
rồi ! Tréo ngoe cẳng ngỗng thế nào ý !
“nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để tìm cách giết Đức
Giê-su”.
Người trốn đi. Lạ cái là trốn đi không ẩn nấp vào chỗ nào cho kín
đáo.
Trốn đi mà “Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa
lành hết”.
Vậy thì trốn làm gì nhỉ ?
Trốn hay lánh như thế thì mấy ông Pha-ri-sêu lại tìm đến ‘bắt’ và
giết thôi !
Dân chúng kéo nhau ào ào như thế thì ruột gan mấy ông Pha-ri-sêu
càng sôi lên sùng sục ! Thường thì lánh đi là tìm chỗ nào đó ở yên, tránh mặt
mọi người, nhất là thấy ai hay có tính ròm ngó thì càng phải lánh kín hơn nữa !
Chừa mặt ra là mất mạng mấy hồi !
Người còn cấm họ tiết lộ Người là ai !
Thú thật dân chúng có tiết lộ ra thì chưa chắc đã đúng hay cấm họ
tiết lộ ra vì biết chắc thế nào cũng không đúng sự thật ?
Chắc là chủ đích của thánh sử Mát-thêu, viết cho người Do thái,
chỉ muốn “để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói” :
Người tôi trung đau khổ !
“Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân.
Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa
phố phường. Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ
tắt đi”.
Người đến trần gian, âm thầm lặng lẽ như một
giọt sương mong manh rơi trên biển cả … Người chết trên đồi như chiếc lá vàng
rơi đong đưa nhẹ nhàng trên mặt đất …
ba muơi năm hiền hòa của con bác thợ mộc lao động với bà con chòm
xóm chung quanh thôn làng …
ba năm đi rao giảng ; gọi và chọn môn đệ, một con số nhỏ bé trong
tầng lớp người bình dân với trình độ hơi bị khiêm tốn ; huấn luyện và đào tạo
môn đệ không trường lớp nhà cửa bàn ghế sách vở, viết ngay vào tâm trí lòng dạ
chứ không có những cuộn da thuộc ;
các môn đệ lẽo đẽo bên nách Thầy, có những lúc cũng được tung hứng
và cũng có những lúc ‘dập mật’ ;
cuối cùng chứng kiến Thầy bị bắt, các ông trốn hết (rã đám), Thầy
bị giết treo trên thập giá, chết đau thương như một tên tội phạm …
nhưng rồi chuyện chẳng ngờ (tuy đã được báo trước ít là ba lần)
điều kỳ diệu xảy ra thật ngỡ ngàng kinh ngạc là Thầy đã sống lại ;
Thầy cùng các ông lại tiếp tục con đường sứ vụ rao giảng Tin Mừng
Nước Trời cho đến hôm nay ! Không có gì cản trở cho dù cái chết … nhưng đã Phục
Sinh “cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, và muôn dân đặt
niềm hy vọng nơi danh Người”.
Đức Chúa đã đưa dân Do thái ra khỏi đất Ai-cập
cũng trong một bầu khí thanh thoát nhẹ nhàng, một đêm âm thầm lặng lẽ ra đi …
“Vào đúng ngày chấm dứt bốn trăm ba mươi năm đó, toàn thể các đạo
binh của Đức Chúa đã ra khỏi đất Ai-cập. Đó là đêm Đức Chúa canh thức để đưa họ
ra khỏi đất Ai-cập ; đêm đó thuộc về Đức Chúa, đêm canh thức của toàn thể con
cái Ít-ra-en, qua mọi thế hệ”.
Hôm nay đừng mong Thầy Giêsu xuất hiện những
nơi ồn ào náo nhiệt như ở những hội thao cầu trường thế giới.
Thầy vẫn tiếp tục âm thầm lặng lẽ đi vào những tâm hồn đêm ngày
chờ mong khát vọng có Thầy ở cùng.
Những ai đã có kinh nghiệm sống với Thầy thì trong cái thường ngày
những giây phút cô đọng nhất sẽ nhận ra sự hiện diện của Thầy.
Cho dù cuộc đời có bị bầm giập Người cũng không nỡ bẻ gẫy. Cho dù
sự sống còn leo lét (đời tàn) Người cũng không nỡ dập tắt đi.
Vậy thì … ông thợ cày ơi !!!
Leave a Comment