Đức Tin Ngược Đời
Lung Linh
Khi suy tư về biến cố Đức
Giêsu chịu phép Rửa, hầu như ai cũng muốn xoáy vào chủ đề: Con rất yêu dấu của Cha - qua đoạn tường thuật của
thánh Luca:
Khi toàn dân đã
chịu phép rửa, Đức Giê-su cũng chịu phép rửa, và đang khi Người cầu nguyện, thì
trời mở ra,22 và Thánh Thần ngự xuống trên Người dưới hình dáng chim
bồ câu. Lại có tiếng từ trời phán rằng: Con là Con yêu dấu của Cha (You are my beloved Son) ; ngày hôm nay, Cha đã sinh ra Con. (Lc 3:21-22)
Từ hình ảnh người con yêu dấu
chúng ta nhớ về giây phút trọng đại của biến cố Truyền Tin để xác mình lý lịch
Con Yêu Dấu của Cha. Sứ thần Gabriel đã quả quyết:
" Thánh Thần sẽ ngự xuống
trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà,
vì thế Đấng Thánh sắp được sinh ra, sẽ được gọi là Con Thiên Chúa" ( Lc 1, 35).
Đọc tới đây hầu hết chúng ta
gật gù và cho là một chuyện rất tự nhiên. Đức Giêsu là Chúa thì danh hiệu Con
Thiên Chúa, con Đầng Tối Cao là chuyện khỏi phải bàn luận mất thời giờ.
Còn chúng ta thì cứ
việc tự nhận mình là phàm hèn, yêu đuối, là không trước
mặt Chúa cho chắc ăn..
Chúng ta cứ việc nhắm mắt mà tin rằng chỉ duy nhất mình Đức Giêsu được sinh ra mà không phải
tạo thành..
còn chúng ta tòan là một lũ
phàm nhân, là một lũ VẬT ĐƯỢC TẠO THÀNH chứ không được diễm phúc do Chúa sinh
ra. Dù rằng Tin Mừng Gioan đã quả quyết:
Họ được sinh ra,
không phải do khí huyết,
cũng chẳng do ước muốn của nhục thể,
hoặc do ước muốn của người đàn ông,
nhưng do bởi Thiên Chúa. (Ga 1:13)
cũng chẳng do ước muốn của nhục thể,
hoặc do ước muốn của người đàn ông,
nhưng do bởi Thiên Chúa. (Ga 1:13)
Đoạn Kinh Thánh này quan trọng
đền nỗi.. ngày xưa phải đọc trong các Thánh Lễ.. ông bà miền quê gọi là E-van
thứ hai.
Ngày nay đoạn này được đọc
trong – Lễ Giáng Sinh ban ngày và Thứ Bảy Bát nhật Giáng sinh.
Đọc ngoài miệng là Họ được
sinh ra ... do bởi Thiên Chúa...Nhưng vì đã được dạy cả hàng ngàn năm nay nên
chúng ta cứ tin như đóng đinh vào cột:
Chúng ta là vật được tạo thành.
Ai dám tuyên bố: Tôi là con Thiên Chúa. Tôi là
con yêu dấu của Chúa. Tôi là con ruột của Chúa..
lập tức những người tự nhận
mình là vật phàm hèn sẽ vung tay thật cao khép kẻ dám phạm thượng vào trọng
tội: chống
Giáo Hội.. Bè rối.. lạc đạo...
Lý do: đây là những danh hiệu
cao quí chỉ được dành riêng cho Đức Giêsu mà thôi.. dù rằng Kinh Thánh đã xác
tín:
chúng ta được sinh ra ... do bởi Thiên Chúa..cũng mặc kệ .
Miễn là được dạy sao thì cứ
việc tin như thế, đừng hỏi lôi thôi, đừng thắc mắc vớ vẩn... mà bị lên án là
rối đạo ... khốn khổ cả một đời.
Chết không được chôn trong Đất
Thánh!!
Rõ ràng là Đức Tin ngược đời!!
Mời quý độc giả nghiên cứu lại việc
xuất hiện của Gioan Tảy Giả, Kinh Thánh cũng ghi rất rõ: lời của một Thiên sứ:
Vì em bé sẽ nên cao
cả trước mặt Chúa. Rượu lạt rượu nồng em sẽ đều không uống.
Và ngay khi còn
trong lòng mẹ, em đã đầy Thánh Thần.
Em sẽ đưa nhiều con
cái Ít-ra-en về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ. (Lc 1:15-16)
Một câu hỏi thật
nghiêm chỉnh xuất hiện:
Phần chúng ta, Ngay khi còn trong lòng mẹ, chúng ta đã đầy Thánh Thần
không??
Hấu
hết chúng ta cho rằng không.
Phải
đợi sau khi được chịu Phép Rửa mới được trở nên
con cái Chúa –
Không
biết từ khi sinh ra cho tới khi chịu phép Rửa tôi là con cái của ai?
Của
Ông Ađam? Của ma quỷ?
Sau
khi chịu phép Rửa, nhận được Thánh Thần
để trở nên con Thiên Chúa qua việc xức dầu thánh... thế mà vẫn cứ yếu
đưối.
Lớn lên thêm một
chút, chúng ta chịu phép Thêm sức, nhận tới 7 ơn Thánh Thần trong đó có ơn Sức
Mạnh..
nhưng vẫn tiếp tục xác nhận mình yếu đuối, phàm hèn cho tới
chết!!!
Tại sao vậy? Tại
sao cứ mãi phàm hèn, yếu đuối như vậy???
Một hòn đá – không, một tảng đá rất lớn - khiến chúng ta thường vấp
phải đó là Phân biệt rõ ràng Thánh – Phàm.
Đức Giêsu là Thánh – Chúng ta là Phàm
Gioan Tảy Giả là Thánh – Chúng ta là Phàm
Phao-lô là thánh - Chúng ta là Phàm.
Nếu như vậy thử
hỏi chúng ta đọc Kinh Thánh để làm gì?
Lập tức các
người tự nhận mình là Phàm Nhân sẽ la toáng lên:
Vậy mà cũng hỏi, để
bắt chước các nhân đức của các ngài chứ để làm gì!!
Sao ngu quá vậy!!!
Dạ em ngu lắm, nhưng Chúa
là Thánh, mình là Phàm, làm sao bắt chước nổi??
À, thì mình phải cố
gắng, cố gắng, cố gắng..
Bao giờ mới thành công??
Chuyện đó thì có lẽ
đến chết cũng chẳng đi đến đâu..vì mình cảm thấy phàm hèn yếu đuối quá sức.
Phạm tội.. xưng tội..rồi lại phạm tội..rồi lại xưng tội..
Cái vòng luẩn quẩn
này không biết bao giờ mới kết thúc!!!
Đây chính là mấu chốt của vấn đề.
Bấy lâu nay mình đọc Kinh Thánh mà cứ mang trong đầu tư
tưởng phân biệt Thánh – Phàm thì cho dù đọc mỗi ngày 2 tiếng đồng hồ, suy niệm 5
tiếng đồng hồ thì cũng chẳng nên cơm cháo gì!!!
Mèo vẫn hoàn mèo – Phàm nhân vẫn hoàn Phàm nhân.
Rõ ràng là Đức Tin ngược đời!!
Một
số người khác sẽ đưa ra lý luận cổ điển:
Thánh Gioan Tảy Giả, thánh Phaolô đã được Chúa thương chọn cách riêng, còn chúng ta không được chọn như thế.
Hóa ra Chúa thiên vị, thương
người này ghét bỏ người khác..
Suy ra, Chúa thương rất ít và
bỏ rơi rất nhiều. Có thể nói: thương chỉ chừng 10% là các thánh và những người
Chúa chọn như các linh mục, tu sĩ..; còn 90% là phàm nhân, thành phần bị bỏ
rơi.. sống chết mặc bay.
Thế thì tình yêu Chúa vô biên ở chỗ
nào???
Này, anh đừng phạm
thượng. Đây là một màu nhiệm ..không thể hiểu nổi..
Anh đừng tuyên bố
bừa bãi.
Ấy, tôi chỉ nêu vấn đề
để chúng ta cùng suy tư và tìm hiểu đến nơi đến chốn, kẻo chúng ta cứ
nhắm mắt tin bừa:
Tình yêu Chúa vô biên
nhưng cùng lúc đó chúng ta lại chấp nhận Tình yêu Chúa rất giới hạn,
chọn người này, bỏ rơi người kia.
Rõ ràng là Đức Tin ngược đời!!
Bây giờ giả sử chúng ta mạnh dạn tin rằng
không những Đức Giêsu, Gioan Tảy Giả, Phao-lô là
Con Yêu Dấu của Chúa...
mà
cà chúng ta nữa, mỗi người chúng ta đều là Con Yêu Dấu
Ngài
thì
chuyện Tình yêu bao la vô biên của Chúa lập tức sẽ rõ như ban ngày, chứ đâu phải lúng túng cắt nghĩa
bằng đủ mọi trường phái Thần học,
rồi
khi bí quá.. liền mang bùa hộ mệnh Màu Nhiệm ra để khỏa lấp…
Đức Tin ngược đời của mình!!!
Tóm
lại tảng đá vấp phạm khiến Đức Tin của chúng ta trở thành ngược đời đó chính là chúng ta luôn mang trong trí óc mình
tư tưởng:
Tôi
là VẬT
PHÀM HÈN chứ không phải CON YÊU DẤU
của Chúa.
Về
thân xác, chúng ta thường lầm tưởng rằng con
người mình chỉ có phần thân xác:
tôi dễ mệt mỏi, dễ nhiễm bệnh, dễ bị tổn
thương bởi bất cứu tai nạn nào: đụng xe, hỏa họan, động đất, sóng thần… tàn tạ
hư hao, chỉ là tro bụi, sẽ trở về bụi tro…
Về
mặt tâm linh: tuy thân xác tôi mong manh như cây sậy, nhưng tôi Không Phàm Hèn
bởi vì tôi được sinh ra bởi chính Thiên Chúa, mang hình ảnh của Ngài, tràn đầy
Thần Khí Thiên Chúa …
Thánh
Phaolô đã khẳng định:
Dù con người bên ngoài của chúng tôi có tiêu tan đi (mong manh, yếu đuối),
thì con người bên trong (con yêu dấu đầy sức mạnh Thần Khí của Chúa) của chúng tôi ngày càng đổi
mới. (2Cr 4:16).
Ta thấy đó, chính điều
lầm tưởng này
khiến
cho Đức Tin của chúng ta trở thành ngược đời
vì
Tin một đàng, Nghĩ một nẻo...
Tin
như trống đánh xuôi… Sống như kèn thổi nguợc!!!
Leave a Comment