Nợ tiền… nợ tội… nợ tình…!
Nợ tiền… nợ tội… nợ tình…!
Mt 18,21-35 ; Dn 3,25.34-43
Ông Phêrô này, căn cứ theo Tin Mừng thì ông là người nóng nảy, bộc
trực, vội nói…
vì thế chắc là nhiều người (xúc phạm) hay làm ông bực mình khó
chịu tức tối nên ông mới đến gần Thầy Giêsu để hỏi cho ra nhẽ. Số lần trong
ngày làm ông bực mình khó chịu chắc là nhiều hơn bảy lần nên ông hỏi là có phải
bảy lần không ?
Và nếu đúng vậy thì từ lần thứ
tám là ông có quyền “phang” lại
người ta (đứt tai) nhưng câu trả lời của Thầy Giêsu đã làm ông chưng hửng nhỉ !
– Nợ tiền. Câu chuyện Nước Trời cũng “ngộ” thật.
Đầy tớ nợ tiền và được chủ nợ tha cho số tiền quá lớn. Tưởng thế là xong, không
ngờ ra về gặp bạn, y lại bóp cổ tên bạn bắt trả nợ tiền cho y có tí xíu…
Khi tôn chủ của y biết được chuyện đã xảy ra như thế, tôn chủ đã
kêu y lại mà xiết nợ : “tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài
sản mà trả nợ”.
“Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến
ngày y trả hết nợ cho ông”.
Đọc đến câu này mới buồn đây : “Ấy vậy, Cha của Thầy ở
trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế”.
Buồn, bởi vì sao mà tha được, nó nợ con nhà cửa, đất đai, ruộng vườn, xe
cộ, vợ con và cả tỉ tỉ tiền mặt nữa, chứ đâu chỉ có vài trăm quan tiền…
Thế là biết chắc Chúa cũng không tha cho con rồi ! Tiêu đời rồi
con!
– Nợ tội.
Nó xúc phạm đến con, làm mất mặt con, nguyền rủa chửi bới con, vùi dập con
xuống tận đất đen…
Nói chung lại nó đã nợ tội con, làm sao mà dễ dàng tha thứ hay
quên cho nó được ?
Gồng mình lên mà có tha thứ được một tí thì thiên hạ sẽ chửi thốc
vào mặt con, bảo con là đồ điên dại, khù khờ, ngu như bò….
Nó đạp vào mặt cho mà không biết đạp lại !
Không tha thì sao Chúa tha cho con được đây ? Tiêu đời rồi con!
– Nợ tình yêu.
Ở đây không muốn bàn đến chuyện tình trai gái, chuyện tình lứa đôi.
Nhưng là chuyện tình con người với nhau và ai cũng mắc nợ nhau nên thánh Phaolôviết
cho tín hữu Rôma
“Anh em đừng mắc nợ gì ai, ngoài món nợ tương thân tương ái ; vì
ai yêu người, thì đã chu toàn Lề Luật” (Rm
13,8).
Mắc nợ nhau vì chưa yêu thương đủ mà có ai tự hào là mình đã yêu
thương đủ hay hết mức rồi. Chúa đã chết vì yêu thương chúng tôi cho dù chúng
tôi còn là tội nhân, đó mới là yêu thương thật.
Với người Kitô giáo không thể sống nếp sống cô lập, chủ trương
sống khép kín, không đụng chạm đến ai để khỏi ai đụng chạm đến mình, không nói
xấu ai để ai cũng đừng nói xấu mình, mình không mắc nợ ai để ai khỏi mắc nợ
mình….
Chúng tôi sống lơ là, lấp lửng, thờ ơ, lạnh lùng với người
chung quanh
là chúng tôi đang mắc nợ tình yêu họ rồi còn gì.
Tôi có mắc nợ Chúa không ?
Trời ạ ! nợ ngập đầu ngập cổ mà có trả nợ suốt đời cũng không
xong.
Chúa có nợ tôi không ?
Có đấy, mỗi lần đến nhà thờ là tôi đòi Chúa đủ thứ. Chúa cứ im
lặng không trả cho tôi những thứ tôi đòi, tôi muốn nhưng đòi riết rồi cũng chán,
thất vọng chẳng thèm đòi nữa !!! lơ luôn.
Còn có người “xiết nợ” Chúa là bắt tưởng ảnh quay mặt vào tường
hoặc đập tan nát hay quẳng xuống giếng… cho khuất mắt !
Trong tình yêu thì luôn đi kèm theo với lòng tha thứ bao dung.
Trong tình yêu thì luôn có việc dâng hiến trao tặng…
Câu chuyện nợ tiền để áp dụng cho nợ tình nhất là khi bị xúc phạm.
“Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như
thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.
Chúa có “đối xử với anh em như thế” không ?
Chúa có đòi buộc khắt khe như thế không ?
Hay chỉ là kiểu nói, nói thế mà không phải thế.
Chúa đã tha thứ sạch bách rồi và lại còn trao ban chính bản thân
để nói lên tình yêu đến cùng…
Con người không thích, không thèm, không đón nhận thì Chúa cũng bó
tay.
Tha thứ mà không nhận ra thì cũng như không tha thôi.
Nhận ra lòng yêu thương tha thứ của Chúa để hiểu, để cảm thông
thân phận làm người có giới hạn ;
đã làm người thì vẫn còn những sai trái ngay trong bản thân mình,
chẳng tránh hết được, chẳng làm chủ được, chẳng đề phòng canh chừng mãi được.
Mức độ sống kết hợp mật thiết với Chúa trong lòng bao nhiêu để
tình yêu của Chúa bộc lộ qua con người của mình bấy nhiêu, để mau chóng bình
tĩnh lại, hối hận lại, sửa lỗi lại…. ngã rồi lại đứng lên đi tiếp, không thất
vọng hay tuyệt vọng.
Gớm ! nợ tình thương con người với nhau cũng lắm chuyện nhỉ ?
“Và giờ đây, chúng con hết lòng đi theo Chúa, kính sợ Ngài và tìm
kiếm Thánh Nhan”.
ÔTC
Leave a Comment