Chìa khóa vạn năng mở cửa Vườn Địa Đàng




Chìa khóa vạn năng
mở cửa Vườn Địa Đàng

Lung Linh

Đoạn cuối của thảm kịch Vườn Địa đàng có một chi tiết vừa bí hiểm vừa ác liệt:

Người trục xuất con người, và ở phía đông vườn Ê-đen, Người đặt các thần hộ giá với lưỡi gươm sáng loé, để canh giữ đường đến cây trường sinh.(St 3; 24)
Bí hiểm vì muốn tìm lại Vườn Địa đàng, chắc phải nhờ khảo cổ.. mà ngay cả dù có tìm thấy đi nữa thì chắc chắn nó không thể như thủa ban đầu vì có thể nó hoặc bị chôn vùi hoặc bị ô nhiễm cả nước lẫn không khí.
Ác liệtcác thần hộ giá với lưỡi gươm sáng loé, để canh giữ đường đến cây trường sinh.
Thế thì còn hy vọng gì có thể đột nhập vào Vườn Địa đàng.
Vì phải bước qua xác các vị thần hộ gía với gươm sáng lóe – ác liệt hơn nữa, cả thần hộ giá lẫn gươm sáng lóe - tất cả đều vô hình!! Làm sao chúng ta có thể chiến đấu với một đối thủ uy lực như vậy!!!
Thế là lối về vườn Địa đàng đã bị phong kín.
Làm sao bây giờ?
Làm cách nào để trở về Vườn Địa Đàng?
Hiện tại quá chua xót:
Hầu như mỗi người chúng ta đều cảm thấy Con người tâm linh Adam bị con người thân xác Eva làm chủ, chi phối, điều khiển như một nữ hoàng cỡ Từ Hi thái hậu.
Mọi suy nghĩ, mọi thái độ, mọi hành động đều quy về cái tôi thân xác làm sao cho lắm tiền, nhiều của, vinh dự, chức quyền, kể cả chức quyền trong lãnh vực tôn giáo - tha hồ ra oai tác quái.
Tiếng là làm cho Chúa, nhưng tất cả những tên nào có ý kiến khác đều bị đè nén, loại trừ cho biết thế nào là lễ độ!!!
Cả ngày chỉ thấy cái tôi của mình, rất nhiều phen chúng tôi dấn thân phục vụ Chúa, nhưng ẩn ở đàng sau hậu trường chúng tôi đang phục vụ cái tôi vinh dự của mình.
Mọi người đều khen tôi, nể phục tôi. Không có tôi, người khác sẽ bị lạc hướng, sai đường lối… Nhưng tất cả đều được bao phủ lên bằng tấm áo chòang thánh thiện.
vì thế chính tôi cũng không thể nhận ra khuôn mặt Eva đang điều khiển trong vùng vô thức tất cả nhưng hành động của tôi.
Như thế chứng tỏ con người tâm linh Adam đã bị chôn vùi trong bóng tối sự chết của con người thân xác Eva, chuyện trở về Vườn Địa Đàng trở thành hoang tưởng.
Thế là lối về vườn Địa đàng đã bị phong kín.


Tính sao đây? Cùng đường rồi chăng?
May quá!! Đã có lối thóat. Nói tới Adam, chúng ta không chỉ có một Adam nguyên thủy đui mù, chết khô,
nhưng chúng ta còn có Adam mới - Đức Giêsu con người mới của Thiên Chúa.
Một so sánh điển hình:
    Adam cũ: Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình; ông cũng ăn.
Con người tâm linh Adam cũ đã chạy theo lời mời gọi ngọt ngào của con người thân xác Eva.
Adam mới: "Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha." (Lc 22:42)
Con người thân xác Eva lên tiếng trước: xin cất chén này xa con. Ngay sau đó con người tâm linh Adam mới không chiều theo Eva mà lại nghe theo ý của Thiên Chúa.
Cuộc đối thọai trong tâm tưởng của Đức Giêsu trên rừng vắng sau 40 ngày ăn chay cũng chính là cuộc nội chiến giữa con người thân xác Eva và con người tâm linh Adam mới.
Cuối cùng Adam mới đã thắng oanh liệt vẻ vang.
Adam mới Giêsu đã mở đầu sứ mệnh Loan báo Tin Mừng bằng một Tuyên ngôn ngắn nhất thế giới:
Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn.
Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha,
cho người mù biết họ vốn sáng mắt,
 trả lại tự do cho người bị áp bức,
công bố một năm hồng ân của Chúa. (Lc 4: 18-19)
Thường thường chúng ta tin  như đóng đinh vào cột:
Chúa Giêsu chịu nạn chịu chết mà chuộc tội cho thiên hạ. Nhưng qua tuyên ngôn này, chúng tôi mới khám phá ra rằng:
Ngài đã cứu chúng ta ngay từ giây phút đầu tiên của công cuộc Loan báo Tin Mừng của Ngài.

Ngài cứu ta bằng cách nào?
Quá đơn giản, Ngài công bố cho chúng ta biết rằng (nói theo kiểu hiện đại)
Này các bạn thân mến, các bạn cứ tưởng mình đang bị mù ư?
 Sai bét – thực sự mắt bạn sáng từ khi mới sinh, nhưng người ta đã tiêm nhiễm những tư tưởng thế gian khiến cho mắt chúng ta mờ dần và mù tối..
Này các bạn thân mến, các bạn cứ tưởng mình đang bị giam cầm
Sai bét – thực ra các bạn vốn tự do. Chẳng ai, chẳng điều gì có thể giam cầm được các bạn đâu – kể cả tên Satan nào đó.

Vì sao vậy?
Đây chính là nguyên nhân gây ra mọi nỗ đau thương: bị giam cầm, bị áp bức, bị đau khổ và cả trăm cái bị khác… chỉ vì các bạn tưởng rằng mình BỊ MÙ MẮT.
Không phải đâu. Các bạn vốn sáng mắt – với ánh mắt tâm linh trong suốt.
cứ tưởng mình bị mù mắt nên các bạn thấy Thiên Chúa như một ông vua cai quản mọi lòai trên chín tầng trời chót vót, trong khi Ngài chính là tình yêu, là sức mạnh là ánh sáng ngay trong tâm của mình.
cứ tưởng mình bị mù mắt nên các bạn cho rằng mình là vật phàm hèn, yếu đuối, tội lỗi, trong khi các bạn được sinh ra bởi Thiên Chúa là Ánh sáng. Có bao giờ ánh sáng lại sinh ra một cục linh hồn tối tăm không?
cứ tưởng mình bị mù mắt nên các bạn cho rằng mình là con cháu Adam cũ bị bỏ rơi lăn lóc giữa chợ đời đắng cay nghiệt ngã với biết bao chông gai, nguy khốn trên đừong trong khi Đức Giêsu tuyên bố cho chúng ta biết rằng chúng ta là con Thiên Chúa qua thơ của Gioan – đệ tử ruột của Ngài:
Anh em hãy xem Chúa Cha yêu chúng ta dường nào:
Người yêu đến nỗi
cho chúng ta được gọi là con Thiên Chúa
-mà thực sự chúng ta là con Thiên Chúa.
Sở dĩ thế gian không nhận biết chúng ta,
là vì thế gian đã không biết Người.

 Anh em thân mến, hiện giờ chúng ta là con Thiên Chúa;
nhưng chúng ta sẽ như thế nào, điều ấy chưa được bày tỏ.
Chúng ta biết rằng khi Đức Ki-tô xuất hiện,
chúng ta sẽ nên giống như Người,
vì Người thế nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy. (1Ga 3:1-2)
Khi nào Đức Kitô xuất hiện?
Đó chính là khi tôi mở con mắt Tâm linh của mình ra.
Mở con mắt tâm linh có khó lắm không?
Rất dễ mà cũng rất khó.
Rất dễ khi chúng ta mở lòng đón nhận quan niệm mới về Thiên Chúa về con người đích thực của ta: sinh ra bởi chính Thiên Chúa, đầy Thần Khí tình yêu, sức mạnh. Rồi khi chết đi, ta vẫn tiếp tục sống trong mối tương quan đằm thắm nên một với Chúa của lòng mình.
Rất khó vì chúng ta khó mà dẹp bỏ quan niệm cũ đã in sâu, đã khắc sâu vào trí não của ta:
Thiên Chúa là một ông vua cao sang quyền thế, coi dân chúng như cỏ rác, lơ mơ một chút là phạt xuống hỏa ngục cho bõ ghét.
Con người là một thảo dân hẹn hạ, tội lỗi xấu xa, sinh ra từ trong đống tội.
Thiên đàng là một nơi vui vẻ chẳng cùng tuốt ở trên trời cao thẳm hoặc là một nơi thưởng kẻ lành sau khi chết.
Còn biết bao nghi thức, chu kỳ phụng vụ xoay chúng ta như dế mà chúng ta phải làm như máy, không thể làm khác,
nếu suy nghĩ khác sẽ bị kết tội là rối đạo!!

Càng khó hơn đối với những nhà trí thức, những giáo lý viên - những người cứ tin chắc rằng những gì mình đã truyền thụ, dậy bảo đều là chân lý không thể thay đổi được.
Điển hình như:
-  Chúa thánh thiện, tôi phàm hèn tội lỗi.
-  Tôi phải gắng sức, gồng làm lành, lánh dữ để lập công đền tội. Nếu không Chúa Cha sẽ giáng họa không những cho riêng tôi mà còn cho cả thế giới nữa - 
Một gương mặt Thiên Chúa bị mèo mó, khủng kiếp như một tên trùm khủng bố vũ trụ!!

Trong khi, với ánh mắt tâm linh sáng ngời, thực sự là
Trong Đức Ki-tô,
Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ,
để trước thánh nhan Người,
ta trở nên tinh tuyền thánh thiện,
nhờ tình thương của Người.(Ep 1;4).
Tóm lại, muốn tìm được chìa khóa mở cửa Vườn Địa Đàng – ngay tại trần gian này, chúng ta sống như con người Adam mới Giêsu.
Mới nghe có vẻ khó, vì Đức Kitô là Chúa.. còn tôi là phàm nhân thì làm sao bắt chước nổi.
Lại nhìn với con mắt nhân loại rồi!!!
Thực ra chúng ta đồng dạng với Đức Kitô, chứ không khác nhau đâu.
Chúng ta là con yêu dấu của Thiên Chúa chứ không phải con cháu nguyên tổ Adam khốn khổ trên giòng đời.
Một khi sống trong tâm tình kết hợp nên một với ngài, chúng ta sẽ cảm thấy bình an, hạnh phúc và đặc biệt là Satan gần như biến mất trong tâm thức của mình vì điều cuốn hút mối quan tâm của đời mình là vui sống trong tình yêu và sức mạnh của Thiên Chúa ngay trong tâm mình.
Chính lúc đó, chúng ta cảm thấy mình như đang sống trong Vườn Địa Đàng và tha hồ thưởng thức trái cây trường sinh ngon ngọt, còn cây biết là biết dữ, lâu lâu lỡ cắn một miếng, nhưng không còn hấp dẫn như xưa.
Sau khi sáng mắt, cuộc đời tôi vẫn có vẻ vất vả cực khổ như xưa, nhưng lòng tôi lại cảm thấy rất bình an và hạnh phúc.
Thì ra hạnh phúc chính là việc tôi mở mắt tâm linh của mình.
Như thế việc mở mắt tâm linh cũng chính là chìa khóa vạn năng mở cửa Vườn Địa Đàng hạnh phúc để tôi tha hồ thưởng thức trái cây trường sinh chín mọng thơm ngon – nhưng không mang vị đắng như trái cây biết lành biết dữ..

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.