Ánh sáng mặc Ánh sáng Bóng tối vẫn mịt mù
Ánh sáng mặc Ánh
sáng
Bóng tối vẫn mịt mù
Khổng
Nhuận
Mỗi lần mừng lễ
Chúa Hiển Linh, chúng ta lại được nghe điệp khúc rất hùng hồn như một khúc Khải
hoàn ca trích từ sách Ngôn sứ Isaia (60:1-2)
Hãy vùng đứng! Hãy bừng sáng! Vì ánh sáng của ngươi đến rồi.
Vinh quang của ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả trên ngươi.
Kìa bóng tối bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp chư dân;
còn trên ngươi ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả,
vinh quang Người xuất hiện trên ngươi.
Vinh quang của ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả trên ngươi.
Kìa bóng tối bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp chư dân;
còn trên ngươi ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả,
vinh quang Người xuất hiện trên ngươi.
Sao
lại cần phải nhắc nhở nhau: Hãy vùng đứng!?
Ắt
hẳn là tôi còn đang nằm dài trong thói quen của bệnh hình thức qua những việc
đạo đức: dự lễ, đọc kinh, hát xướng..miệng đọc mà lòng chẳng suy. Đúng như lời
Đức Giêsu đa phán: Dân này tôn kính Ta
bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. (Mt 15:8)
Sao
lại cần phải nhắc nhở nhau: Hãy bừng sáng!?
Rõ
ràng là tôi còn đang nằm trong bóng tối.
Bóng
tối của ham mê tình, tiền, tài, danh vọng đã khiến đôi mắt tôi trở nên mờ mịt
tối tăm.
Bóng
tối của những ghen ghét, thù hận.
Bóng
tối của những mưu mô quỷ quyệt làm hại uy tín của nhau.
Bóng
tối của những ném đá giấu tay ngầm gây chia rẽ, mình đứng đó thủ vai “ngư ông
đắc lợi” dù là điều lợi nghe có vẻ rất chính danh và đôi khi còn được khoác lên
bằng một tấm áo choáng lấp lánh hào quang thánh thiện.
Rõ ràng là Ánh sáng
mặc ánh sáng, bóng tối trong tôi vẫn mịt mù!!
Điều
tệ hại nhất là trong khi tôi còn nằm trong bóng tối mịt mùng như thế, tôi vẫn
cứ tưởng mình là đạo đức hơn người. Tôi đang làm vinh danh Chúa. Tôi đang nhiệt
thành, dốc hết mọi công sức, hy sinh đủ thứ để lo cho công trình của Chúa, Tôi
còn tự tin đến độ dám hiên ngang thách bất cứ người nào nghi ngờ chuẩn mực đạo
đức của tôi bằng cách mời người đó đi hỏi 10 linh mục trong giáo phận xem công
trình hiện nay của tôi có điểm nào sai không. Tôi hầu như tin rằng nếu hỏi 10
vị linh mục thì tới 9,99 linh mục sẽ trả lời với sự ngưỡng mộ rằng công trình
của tôi rất đáng quý, linh mục rất khâm phục vì chúng tôi đã hy sinh thời gian,
công sức bỏ nhà ra đi loan báo tin mừng theo y như cấp trên đã soạn sẵn buộc
chúng tôi phải nói gì như một máy cassette vô hồn. Nếu anh nào nói không nói
đúng y như sách đã soạn, tôi cho rằng tên ấy đã đi ra ngoài đường lối của công
đoàn và tôi loại trừ một cách rất nhẹ nhàng và dễ dàng bằng cách tước bỏ mọi
chức vụ, cho trở về làm thành viên bình thường. Chắc chắn tên ngang bướng đó sẽ
nản chi và tự nguyện rời khỏi cộng đoàn. Tôi đắc chí trong bụng vì đã loại được
tên làm rối loạn cộng đoàn.
Tuy
mang tiếng là cộng đòan này Chúa giao cho tôi, nhưng tôi đã biến nó là của
riêng mình và tôi tự cho mình quyền quyết định tối hậu trong mọi vấn đề từ việc
nhỏ tới việc lớn. Kể cả quyết định loại trừ Chúa khỏi tâm hồn tôi!!!
Bằng
chứng là nếu có một ai đó đặt cho tôi một câu hỏi thật nghiêm chỉnh:
Mỗi
ngày anh nhớ Chúa và thực sự sống kết hợp với Chúa được mấy phút?
Chắc
chắn tôi sẽ bị ú ớ ngay, đơn giản chỉ vì tối ngày tôi lo cho công trình của
ngài còn chính Ngài thì tôi lại chẳng một chút quan tâm. Có lẽ tôi quan tâm tới
phần thưởng của Ngài theo tâm tình của người con cả trong dụ ngôn Người Cha
nhân hậu. Tôi mong Ngài ban thưởng cho tôi… hơn là tôi quan tâm tới việc sống
kết hiệp mật thiết nên một với Chúa ngay trong lòng mình.
Rõ ràng là Ánh sáng
mặc ánh sáng, bóng tối trong tôi vẫn mịt mù!!
Bóng
tối trong tôi vẫn mịt mù như vậy, thế nhưng tôi vẫn thúc giục anh em dấn thân
ra đi Loan Báo Tin Mừng. Trong hoàn cảnh người mù giắt người mù..cả lũ lăn cù
xuống hố, nhưng tôi lại dựa vào kiến thức lý thuyết thần học lớn tiếng phê phán
cộng đoàn này thiếu Kitô học, cộng đoàn kia thiếu Giáo Hội học!!!!
Hoặc
có người khác đặt thêm cho tôi một câu hỏi:
Với tư cách người
dẫn đường, anh giới thiệu Đức Giêsu cho người khác như thế nảo?
Sau
vài tích tách suy nghĩ tôi liền gỡ bí bằng một câu trả lời rất huề tiền:
Đừng có lo, hàng
tháng cộng đòan sẽ có những buổi chia sẻ Lời Chúa, Chúa sẽ trực tiếp dẫn dắt
họ.
Nói như thế cũng
bằng thừa vì rõ ràng sau hơn mười mấy năm, các thành viên càng ngày càng mất
lửa. Số người tham gia cộng đoàn còn ít hơn số lượng người rời bỏ cộng đoàn.
Nếu anh khoán trắng cho Chúa thì cần gì vai trò người dẫn dường như anh nữa!!!
Tôi
cứng họng!!!
Càng
nói tôi càng thấy mình có một điều gì không ổn.
Rõ ràng là Ánh sáng
mặc ánh sáng, bóng tối trong tôi vẫn mịt mù!!
Làm cách nào tôi nhận ra ánh sáng như bình minh chiếu tỏa
trên tôi?
Thực ra, ánh sáng của tôi đến rồi.
Vinh quang của ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả trên tôi…từ lâu lắm rồi.
Vinh quang của ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả trên tôi…từ lâu lắm rồi.
Ít ra là từ khi
Giêsu ra đời
Ngôi Lời là ánh
sáng thật,
ánh sáng đến thế gian
và chiếu soi mọi người. (Ga 1:9)
ánh sáng đến thế gian
và chiếu soi mọi người. (Ga 1:9)
Và điều thật
đáng tiếc là:
Người đã đến nhà tôi,
nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. (Ga 1:11)
nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. (Ga 1:11)
Thực vậy, Người đã đến nhà tôi qua
hàng ngàn rước lễ. tôi đã đọc hàng ngàn lần: Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà linh hồn con…
Thế mà lạ lùng thay:
Nhưng người nhà –
là chính thằng tôi đây - chẳng chịu đón nhận
Người là ánh
sáng mà tôi không chịu đón nhận thì chắc chắn tôi vẫn còn ở trong bóng tối – là
chuyện tự nhiên thôi mà.
Một câu hỏi tự
nhiên bật ra: Điều
gì khiến tôi không chịu đón nhận ánh sáng là chính Ngài?
Câu
trả lời cực kỳ đơn giản: Bởi vì chúng tôi đã bị in quá sâu vào đầu óc tư tưởng
rất đỗi nghiêm chỉnh nhưng cũng thực là tai hại, đó là:
Chúa thánh thiện,
tôi tội lỗi. Giữa Chúa và tôi có một khoảng cách xa xôi diệu vợi đến
nỗi tôi không thể vươn lên tới Ngài. Dù rằng trong Thánh lễ nào, chủ tế cũng
kêu gọi : Hãy
nâng tâm hồn lên!! Chúng tôi đang hướng về Chúa!!
Mà
vì Chúa quá cao sang , tôi rất mực thấp hèn nên mọi cố gắng để kết hiệp luôn
trở thành không tưởng.
Thực
tế là sau Thánh lễ chúng tôi không còn hướng về Chúa nữa, chúng tôi vẫn không
chịu đón nhận Ngài, mặc dù Ngài vừa ngự vào lòng tôi. Bằng chứng là suốt cả một
tuần lễ, tổng cộng thời gian lại tôi đã chưa thể sống kết hiệp mật thiết với
Ngài được 7 phút với một niềm tin vững vàng trong tình trạng tỉnh thức sáng
suốt!! Trung bình mỗi ngày một phút thế mà tôi vẫn chưa thực hiện được!!!
Rõ ràng là Ánh sáng
mặc ánh sáng, bóng tối trong tôi vẫn mịt mù!!
Làm cách nào nhận ra ánh sáng của Ngài tỏa chiếu trên tôi
một cách cụ thể?
Dễ
như ăn cháo.
Việc
đầu tiên và quan trọng nhất là loại bỏ tư tưởng cực kỳ tai hại kia: Chúa cao sang, tôi phàm hèn. Chúa ngự chốn trời cao, tôi
phải hướng lòng lên tới Chúa.
Và
thay bằng một tư tưởng khác: Chúa là tình yêu vô biên, là sức sống thần linh mãnh liệt
ngay trong lòng tôi.
Như
vậy tôi phải hướng
lòng vào trong tâm mình để khám phá ra
sự hiện diện của Chúa ngay trong lòng mình. Từ đó, tôi cảm thấy Chúa
gần gũi quá, thân thương quá..và cũng nhờ đó ta mới có thể dễ dàng sống kết
hiệp với Ngài được chứ.
Cuộc
sống kết hiệp thân mật với Chúa dựa trên nền tảng nào?
Tất
nhiên là phải dựa vào nền tàng Lời Chúa rồi.
Trong
Tin Mừng, có cả chục câu nói lên nỗi thiết tha mong ước của Chúa sống trong
tôi, và muốn sống nên một với tôi. Tôi xin trích một vài câu quen thuộc.
Thật vậy, vì chúng
ta đã nên một với Đức Ki-tô. (Rm 6:5)
Ai đã kết hợp với
Chúa, thì nên một tinh thần với Người. (1Cr 6:17)
Ai ăn thịt và uống
máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (Ga 6:56)
Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em.
(Ga 15:4)
Để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha để họ cũng ở
trong chúng ta. (Ga 17:21)
Chúa mơ ước thiết tha như vậy,
thế mà tôi cứ tưởng Ngài mãi đâu đâu tuốt trên mây trời, hoặc gần lắm là ở
trong nhà Tạm.
Và rồi “mặc Chúa, Chúa
sống; mặc tôi, tôi sống”.
Y như tựa bài, nghe
thật là chua chát biết bao
Ánh sáng mặc Ánh sáng
Bóng tối vẫn mịt mù.
Leave a Comment