Bạt núi này, núi khác mọc lên Lấp hố kia, hố nọ sụp xuốn
Bạt núi này, núi khác mọc lên
Lấp hố kia, hố nọ sụp xuống
Khổng Nhuận
Trong những ngày này, lòng người nôn nào bay theo
những giai điệu thân thường mang âm hưởng Giáng Sinh đầy kỷ niệm của một thời yêu
dấu.
Cùng lúc đó, chúng ta cũng nhận được hàng chục bài
chia sẻ xoáy vào chủ đề “Sửa Lối Đường”
theo Tin Mừng Luca
“Có
tiếng hô trong hoang-địa:
Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa,
sửa lối cho thẳng để Người đi;
mọi thung-lũng, phải lấp cho đầy;
mọi núi đồi, phải bạt cho thấp;
khúc quanh co, phải uốn cho ngay;
đường lồi lõm, phải san cho phẳng!”
(Luca, 3:4-5)
Như một đoàn quân vĩ đại
hàng trăm triệu người đang xắn tay áo lên vung cuốc, xẻng..hò lơ thúc giục nhau
lấp, bạt,
uốn, san..với cả một hào khí ngợp trời và những biểu ngữ giăng
mắc khắp nơi cùng với hàng trăm loa phóng thanh oang oang từ các tòa giảng nhắc
nhở:
Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa.
Chúng ta đã được nghe đi nghe
lại mỗi khi Mùa Vọng trở về mấy chục lần rồi:
Đại khái như lởi kêu gọi điển
hình thống thiết sau đây:
Hãy bạt đi thói kiêu căng tự mãn. Hãy bạt đi tính tự ái
ngang ngạnh.
Hãy lấp đi những hố sâu tham lam, chia rẽ, bất hoà.
Hãy lấp đi những hố sâu đam mê, dục vọng.
Hãy uốn thẳng lại những quanh co dối trá.
Hãy uốn thẳng lại những khúc quanh giả hình.
Hãy san phẳng những lượn sóng gồ ghề độc ác.
Hãy san phẳng những lượn sóng gồ ghề nói hành nói xấu.
Như một vở tuồng được biên
soạn công phu và các diễn viên cứ việc diễn thuộc lòng những điều các đấng bề
trên dậy dỗ…
Vì thế, khi tấm màn tím than
của mùa vọng hạ xuống để tấm màn hồng nhung của mùa Giáng Sinh tưng bừng mở
ra.. dường như đâu lại vào đấy:
Thung lũng đam mê dục vọng vẫn thăm thẳm như thủa
nào,
Núi đồi kiêu căng tự mãn, tự ái ngang ngạnh thi nhau mọc lên,
Khúc quanh co dối trá, giả hình
tha hồ uốn luợn,
Những đoạn lồi lõm gồ ghề độc ác, tàn nhẫn, càng
thêm lởm chởm gai chông.
báo hiệu những lỗi phạm, vấp
té xảy ra hàng ngày trên con đường Giữ Đạo
Tại sao vở tuồng nhạt nhẽo
này cứ phải diễn đi diễn lại suốt cả một đời giữ đạo kéo dài lê thê??!!
Có nhiều lý do:
1. Thời gian quá nhanh, . Lý do Muốn sửa một tính
xấu thôi có khi cả một đời cũng không xong, huống chi vỏn vẹn 4 tuần làm sao có
thể sửa được!! có mà thánh!!!
2. Cách sống
đạo hình thức:
"Ai sao tôi vậy, amen."
Một số khá đông quan niệm rằng: người tin hữu chỉ cần đi lễ Chủ nhật, thế là đầy đủ bổn
phận người công giáo rồi.
Ngoài ra, cứ sống như những
người chẳng hề biết Chúa là ai..
Khá hơn nữa, tôi tham gia vào các việc trong giáo xứ như các hội đòan, ca đoàn,
giáo lý viên, hội đồng giáo xứ… tôi dễ cảm thấy tự mãn vì mình đạo đức hơn rất
nhiều người khác.
Nhưng càng làm lớn, càng
giữ vai trò quan trọng trong bất cứ một tổ chức nào, đồi núi tự ái của tôi càng
tha hồ dâng cao một cách rất ư là hợp lý do chiếu theo nội quy của cộng đoàn
và cũng khá hợp tình theo số
đông của các thành viên nghĩ rằng tại sao Chúa không chọn người khác mà lại
chọn tôi vì vậy họ sẵn sàng vâng phục tất cả những gì tôi hướng dẫn họ.
Và cũng vì đó “cái tôi ”của
tôi cũng tự nhiên lớn lên – còn Người , Người phải nhỏ đi!!!!
Vì thế tôi thường ngủ quên
trong địa vị cùng với đặc quyền, đặc lợi mà khác mà cộng đoàn dành cho tôi.
Hàng ngàn vị khác cũng sống
như vậy mà. Đây quả là một cách sống đạo hình thức dù nó có vẻ cao cấp hơn.
3. Bạt núi, lấp hố trong tinh thần bạc
nhược
Trong khi tự hào mình là
đạo đức hơn người
nhưng hễ nói tới việc sửa
lối đường để đón Chúa, cũng có nghĩa là phải đặt lại vấn đề, phải thay đổi quan
niệm cũ xưa, phải thay đổi nếp sống đạo đức bình an giả tạo;
lập tức tôi cảm thấy mình yếu hèn, tội lỗi..sức tôi không thể thực hiện
được. T
hế thì chuyện bạt núi lấp hố chắc chắn sẽ trở thành không tưởng.
Rõ ràng là tôi thực sự
không muốn thay đổi tình huống hiện tại:
Nếu tôi bạt cái tôi tự cao đi để hòa mình với anh em thì ai còn phục tôi nữa,
ai còn nể tôi nữa. ai còn sợ tôi nữa..
thì ra tự thâm tâm tôi
chẳng khoái việc bạt núi này một chút nào nên tôi đưa ra một bức bình phong
nghe có vẻ rất ư là thuyết phục:
vì Chúa đã biết từ ngàn xưa rằng thân con
bởi tro bụi
và được cưu mang trong tội lỗi… rằng con
đâu phải thần thánh!!!
Với tinh thần bạc nhược như
thế thì mong gì mà bạt núi lấp hồ!!
4. Chặt ngọn nhưng vẫn nuôi gốc
Trong mùa vọng, nhiều buổi
tĩnh tâm được tổ chức với mục đích để đón mừng Chúa Giáng Sinh..
những bài giảng được chuẩn
bị kỹ lưỡng đầy đủ ý tưởng liên kết với nhau rất chẵt chẽ với những câu chuyện
minh họa thú vị dí dỏm làm cả nhà thờ mỉm cười thú vị.
Người ta rối rít khen cha giảng
quá hay, quá hấp dẫn..
Nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ
là những lời kêu gọi nghe rất thiết tha, nhưng cũng quá đỗi sáo mòn:
Hãy bạt núi kiêu ngạo. Hãy uốn cho ngay những khúc
đường quanh co gian dối.
Hãy san cho bằng những đoạn lồi lõm gồ ghề…
Vì thế, những lời giảng dạy cứ thoải mái bay từ tai
này qua tai kia nhanh như những cơn gió lồng lộng trên đỉnh đồi
Tại sao vậy?
Nghe mãi những mệnh lệnh khô khan:
anh
em hãy ra sức cố gắng mà….bạt núi lấp hố..
nhưng tín hữu không biết làm cách nào đây???
Hoặc chỉ đề nghị những việc làm cụ thể theo kiểu chặt
đuôi, cắt ngọn
thí dụ như gồng mình chịu đựng, cố gắng tha thứ
nhưng người ta vẫn giữ khư khư trong lòng – gốc rễ vẫn
còn sâu đậm…
hắn mà tái phạm thì sau mùa vọng này, ông sẽ cho nó
biết thế nào là lễ độ!!!
Và một việc làm không thể thiếu theo kiểu chặt đuôi,
cắt ngọn đó là hiện nay một số giáo hạt tổ chức giài tội “vần công” luân phiên trong các giáo xứ với cả chục tòa
giải tội cùng một lúc, giáo dân thoải mái xưng tội với các cha khách, không
biết mình là ai..
Năm tới lại kéo nhau lũ lượt đi xưng tội, còn chuyện bạt núi lấp hố tạm gác qua một bên mãi mãi..
Vậy gốc của vấn đề nằm ở chỗ nào??
Một ông lớn làm ô dù sai cấp thừa hành của mình buôn
lậu ma túy rồi chính ông lại là người hô hào chống buôn bán ma túy thì bao giờ
mới diệt được căn bệnh trầm kha này?? Tết Công - gô!!!
Cũng vậy, chính "Ông chủ tham sân si" - một tên
thủ phạm nằm trong bóng tối tiềm thức - ra lệnh cho “cái tôi thân xác” phải có
bổn phận phải đánh bóng "Ông chủ tham sân si" cho thật oai phong để
thiên hạ nể mặt bằng trăm phương nghìn cách.
Rồi bây giờ mùa Vọng tới người ta lại muốn thằng ““cái
tôi thân xác” phải dẹp bỏ thói kiêu căng tự mãn, tính tự ái ngang ngạnh, tham lam,
chia rẽ, bất hoà, đam mê, dục vọng, quanh co dối trá. giả hình, độc ác, nói
hành nói xấu…
Làm sao một tên đầy tớ có gan phản đối "Ông chủ tham
sân si" giấu mặt trong cõi
thâm sâu của tiềm thức. vẫn cứ rả rích bên tai bằng những lời thì thầm
ngọt ngào chết người:
Dại
gì mà thay đổi, sống như thế này mà không sướng à, có chết chóc gì đâu!
Cả
ngàn , cả triệu người khác cũng sống như thế mà…
Thực vậy “cái tôi thân xác” muốn diệt trừ "Ông
chủ tham sân si" thì không thể được.
Làm cách nào có thể bạt núi, lấp hố?
Không thể bạt núi, lấp hố bằng những việc làm bên ngoài
như đọc kinh, xem lễ, giúp đỡ kẻ túng thiếu..mắc dù tất cả những điều này rất
tốt..rất tốt..
Bằng chứng là chúng ta đã đọc kinh mềm cả môi, đã xem
hơn 7 ngàn lễ, đã giúp người khác có thể trị giá tới hàng chục, hàng trăm triệu
(VN đồng)..
thế mà mỗi chuyện bạt núi, lấp hồ không hiểu tại sao núi “ta đây” vẫn
vuơn cao!!
Hố
“ta đây” vẫn càng sâu thăm thẳm…
Tóm lại, nếu cứ lấy sức của “ “cái tôi thân xác” thì cả đời cũng chẳng bạt được bao nhiêu.
Vậy chỉ còn cách hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Chúa
như tác giả mong
manh đã chia sẻ trong bài Tôi tin Chúa thương tôi.
Muốn dựa vào Chúa không phải là phải là chuyện dễ như
ăn cháo. Cũng gian nan vất vả lắm, bởi vì Chúa ở đâu mà đòi dựa vào?
Chúa ở trong nhà thờ ư? Không lẽ mỗi lần muốn dựa lại chạy vào
trong nhà thờ!
Chúa ở trong nhà tạm ư? Không lẽ mỗi lần muốn dựa lại leo tới
nhà tạm!
Chúa ở trên trời ư? Không lẽ mỗi lần muốn dựa lại bay
lên trời! Chuyện Tề Thiên!!!
Chúa ở trong người anh em ư? Nói cho oai, làm sao có thể
nhìn thấy Chúa qua người anh em??!! Nhất là khi người ấy đấy tật xấu, tối này
say rượu, ăn tục nói phét, hoặc đang ác cảm với mình!!
Vậy muốn dựa vào Chúa, việc quan trọng đầu tiên là
phải nhận ra Chúa
là ai? Ngài yêu thương chúng ta như thế nào? Mình là ai?
Xin quý vị vui lòng đọc thử năm bài đầu tiên trong tiểu
mục Những bài
nền tảng trên trang web http://tamlinhvaodoi.net.
Một khi nhận ra mình là con yêu dấu của Chúa, là em của Anh cả Giêsu
thì chẳng cần khổ công bạt núi, núi tự nhiên sụp
xuống; chẳng phải nhọc công lấp hố, hố tự nhiên đầy.
Vì lúc đó “cái tôi” tự nhiên biết thân biết phận ruồi bu của
mình, nên đã thoải mái nhường bước cho ông chủ đích thực là Chúa đầy yêu thương và đầy
sức mạnh.
Lúc đó, ta chỉ cần nháy mắt một cái thôi,
núi nhẹ nhàng sập xuống, hố tự nhiên dâng đầy.
Ôi thật thú vị biết bao!!!!
À, thì ra không phải vấn đề lấp hố bạt núi mà chính là nhân dịp
mùa Vọng này
mà nghiêm chỉnh nghiên cứu qua việc đọc Lời Chúa và
cầu nguyện để…
tìm cho ra khuôn
mặt đích
thực của Chúa
và khuôn mặt tuyệt vời cao quý người con yêu dấu của Ngài…
Leave a Comment