Người đạo đức càng cần phải sám hối




Người đạo đức càng cần phải sám hối
Lung Linh

Theo Tin mừng Luca 15:1-10
Người công chính không cần phải sám hối ăn năn.

Người công chính là một từ mang nghĩa khá hàm hồ. Thử hỏi 10 người, bảo đảm sẽ có những câu trả lời khác nhau về quan niệm người công chính.
Dường như hiếm có ai dám vỗ ngực tự xưng mình là người công chính.
Nhưng rất nhiều người âm thầm tự hào mình là người đạo đức qua những việc bề ngoài nhiều người thấy được:
Xem lễ, đọc kinh, chầu Thánh Thể, đọc kinh Thần vụ, rước kiệu… tham gia vào công việc điều hành giáo xứ: trưởng hội đoàn, ông trùm, chủ tịch hội đồng giáo xứ….
Tĩnh tâm, hành hương… dạy các lớp Hôn nhân, tân tòng…Tổ chức các khóa huấn luyện….  Thành lập những cộng đoàn cấp quốc gia,  quốc tế…
Kể cả những lần đi làm việc từ thiện, bác ái….
Dĩ nhiên,  chúng tôi thấy mình quả là đạo đức hơn ngàn vạn người..
Nhưng nhìn vào tậm thâm sâu trong tâm hồn thì chúng tôi lại thấy mình y hệtt tâm tình, quan niệm, lối sống của ÔNG ANH CẢ trong dụ ngôn người cha nhân hậu… qua câu trả lời nổi tiếng của mình :
‘Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha,
chẳng khi nào trái lệnh,
thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè.
                Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng !’
Trong đoạn nhỏ này có 4 vấn đề diễn tả 4 đặc điểm của người đạo đức:
1. Con hầu hạ cha : tương quan của chúng tôi với Chúa giống như tương quan chủ tớ, vua tôi.
Tôi chỉ là đầy tớ của Chúa thay vì tương quan cha con gần gũi, ngọt ngào.
Tôi và Chúa có một bức tường ô nhục lạnh lùng, hầu như không thể phá nổi.
2. Chẳng khi nào trái lệnh: chúng tôi lo giữ luật cho trọn, chỉ lo ngay ngáy sau này sẽ bị phạt lâu năm trong luyện ngục, nếu phạm tội chiếu theo luật Chúa, luật Hội thánh.
3.  Một con dê  đây là tượng trưng phần thưởng như là một tấm vé vào Thiên Đàng.
Thực vậy, chúng tôi hy sinh thời gian để làm những việc đạo đức..
Chúng tôi bỏ cửa bỏ nhà, hy sinh công sức, tiền bạc… ra đi loan báo tin mừng, lo cho công trình của Chúa ..
Để làm gì vậy?
Xin thưa : Để sau này Chúa thưởng Thiên đàng càng nhanh càng tốt.
Còn chuyện sống trong tình yêu Chúa, mời Chúa cùng sống với mình… chúng tôi chẳng hề quan tâm…
4. Còn thằng con của cha đó : Đó chính là tượng trung cho những người khô khan, nguội lành, bê bối…chúng tôi coi bằng nửa con mắt…
Không xứng đáng là anh em của chúng tôi đâu…

Có một điều rất lạ:
Dù tự hào mình là đạo đức trước mắt thiên hạ, thậm chí chúng tôi được anh em coi như thánh sống!!! và chúng tôi quay cuồng trong cơn lốc hào quang thánh thiện đó….
Nhưng nếu có ai bất ngờ hỏi rằng:
Mối tương quan thân mật giữa anh và Chúa hiện nay thế nào?
Chúng tôi sẽ ngớ người ra… vì bấy lâu nay
chúng tôi chỉ thấy một mình hoạt động hăng say …
chỉ thấy một mình ra đi loan bao Tin mừng…
chứ có thấy Chúa nào đâu !!!
Đêm về, đắm chìm vào trong cõi suy tư… chúng tôi mới khám phá ra rằng: mình giống y chang như Giám mục Francis Nguyễn Văn Thuận trong thời gian bị cầm tù:
Bấy lâu nay con hăng say,  mải mê thực hiện công trình của Chúa..
Nhưng còn chính Chúa, con lại chẳng hề quan tâm !!!!
Thì ra bấy lâu nay, đối vói Chúa, tôi chỉ là người kẻ ăn người ở  đối với chủ nhà, tôi chỉ là tôi tớ đối với vua cao sang uy quyền…
Vì vậy tôi chỉ có nghĩa vụ phụng sự, tôn thờ và chăm chăm chú chú giữ giới răn của Ngài…. để được Chúa thưởng Thiên đàng mai sau…
Chứ chẳng có chút gì yêu mến Ngài…
Quả thực: Người đạo đức càng cần phải sám hối
Tại sao phải sám hối?
Vì chúng tôi chỉ chú trọng những việc đạo đức bên ngoài..
Còn tâm hồn…như thể là một đền thờ trong đó KHÔNG CÓ Thánh Thần, KHÔNG CÓ Đức Giê-su Ki-tô…
Thế thì có khác gì Đền thờ bị bỏ phế, thê lương, hoang tàn… 
Cuối cùng thì  sám hối ở đây chính là nhìn lại mối tương quan của mình với Chúa trong cuộc sống đạo hằng ngày…
Để gặp gỡ Chúa ngay trong tâm mình…
và từ nay tập sống với Chúa ngay trong tâm mình.



Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.