"TÔI, TÔI ẤY MÀ" !






"TÔI, TÔI ẤY MÀ" !
  
Mong Manh

* Tôi khao khát gặp Chúa lắm, thế mà mãi chẳng được gặp, những giờ cầu nguyện thật là khô khan, nguội lạnh, chia trí liên hồi, lo ra liên tục; trong lòng tôi tâm trí rỗng tuếch, tâm tình cũng lo đi chơi đâu cả, làm cho cuộc sống tôi buồn nản như cơm nguội thiu.
Đầu óc tim gan tôi như thế mà bảo tôi sống trung thành kiên trì được ư ?
Chúa đâu rồi ? Sốt sắng ở đâu ?
Sao tôi thấy người khác hay thế, còn tôi cứ quanh quẩn mãi vậy sao ?
Kéo lê mãi cuộc đời mà không biết dừng ở đâu.
Tôi thấy cái gì cũng hay cả, còn riêng tôi cứ thấy mình bết mãi ?...

            *  Khả năng tiếp thu của tôi kém quá, họ học một tôi phải học hai mới nhớ. Kiến thức tư tưởng, bài vở... chỉ là con số không: ruột đặc như bí, trí óc một khối u, tim gan phèo phổi lạnh như tiền, cái gì cũng khó tiêu, chậm hiểu, tôi đâm mặc cảm ra.
Lại thêm bộ mặt trái mít nữa (cầu nguyện nhiều để xin Chúa đổi ra trái soan mà mãi chẳng được) thật mất cảm tình, khó thương.
            *  Tôi là con người tội lỗi, xưng đi xưng lại mãi mà không chừa được. Tập tành các nhân đức, cầu mong sớm nên thánh, thế mà có được đâu.
Thân xác mệt mỏi, mất cả sức cố gắng, rồi đâu lại hoàn đấy.
 Tôi sợ Chúa buồn tôi. Tôi sợ mất lòng Chúa. Tôi sợ Chúa không thương tôi.
Đời tôi thật không xứng đáng. Tôi vẫn cố xoay sở mà vẫn chưa đi tới đâu, vẫn cứ ì ra một chỗ, thật đấy.

            *  Tôi sinh ra mang kiếp con nhà nghèo, nghèo xơ nghèo xác, không đủ tiền để sắm sửa những thứ cần thiết, huống hồ chi dám mơ mộng thứ này thứ nọ như đám bạn bè.
Tôi than phiền số kiếp của tôi, của ba má tôi, của gia đình tôi, của quê hương tôi.
Những người khác khuyên tôi chịu vậy, an vui trong số phận. Nhưng sự việc nào đâu có dễ như họ tưởng.
Nào tôi có tội tình gì mà số phận tôi lại hẩm hiu như vậy ?
Sao Chúa bắt tôi phải khổ mãi như thế ?
  *  Tính tình tôi sao nó lại cục cằn, thô lỗ quá.
Ai đến với tôi cũng dè chừng, cũng sợ. Họ nói bóng nói gió, họ xầm xì, họ liếc xéo... Ruột gan tôi cứ rối bời lên, tim phèo cứ sôi lên sùng sục, thật rõ khổ. Vui thì ít mà sầu thì mênh mông.
Nhiều lần tôi muốn khắc phục mà không được, không kiềm chế được. Nỗi bất ổn nơi tôi cứ sôi lên. Tự ái cứ dồn lên tận cổ, nghẹn ứ cả ra.
            "Tôi, tôi ấy mà", và còn nhiều thứ "Tôi, tôi ấy mà" nữa, kể ra chẳng xiết.
{

  Các bạn ơi, các bạn "Tôi ấy mà" ơi, sao các bạn giống tôi quá chừng chừng.
Tất cả chúng ta đều nhận ra sự bế tắc, những giới hạn của mình. Thế nhưng các bạn có biết không, biết mình như thế lại là ơn Chúa đấy.
Thánh Augustin không chỉ thú tội và tuyên xưng các ân sủng, nhưng thú tội, tự nó, đã là một lời ngợi khen, ngợi khen ơn tha thứ của Thiên Chúa và ngợi khen công trình mãnh liệt của Đức Kitô.
Ngài lục soát linh hồn mình để tìm kiếm Thiên Chúa.
Ngài hy vọng khi hiểu rõ mình, Ngài có thể hiểu được Thiên Chúa :
"Lạy Chúa, xin giúp con nhận ra Ngài, xin giúp con nhận ra con. Muốn hiểu Ngài con phải biết con. Và khi hiểu biết mình, con sẽ biết Ngài. Vì vậy, xin Chúa cho con thấy con".
Thánh Têrêsa Avila : "Nếu không quay về lại với mình, để biết mình, biết nỗi khốn khổ của mình và biết những bổn phận của ta với Chúa, thì ta đừng nghĩ rằng mình sẽ được vào thiên đàng".
 -- "Hãy gắng hiểu tôi ở đây : biết mình là điều rất cần thiết ngay cả với những người Chúa cho ở cùng cung điện với Ngài. Cho dẫu linh hồn đạt tới mức thánh thiện cao siêu đến đâu đi nữa, thì việc nhận biết thân phận của mình vẫn gắn liền với mình và dẫu có muốn cũng không bao giờ bỏ qua việc này".
-- "Không biết tôi đã diễn đạt ý mình đủ hay chưa, nhưng sự biết mình ở đây rất quan trọng đến nỗi dầu được nâng lên đến các tầng trời, tôi vẫn muốn không bao giờ các chị được lơ là với công việc tìm biết mình.
Bao lâu còn sống trên mặt đất, không có gì cần thiết cho chúng ta hơn là lòng khiêm nhường" (Lâu đài nội tâm, trang 17 - Thánh Têrêsa Avila).
{
 Thánh Catarina    "... Như cây xanh tươi sinh nhiều trái thơm ngon vì đã được trồng trong thửa đất phì nhiêu. Mảnh đất đó chính là sự nhận biết con người thực của mình. Linh hồn tự biết con người thực của mình. Linh hồn tự biết mình sẽ khiêm tốn,không thấy có lý do gì để kiêu căng..." (Bức tâm thư của thánh Catarina -- Khơi nguồn 3).
            Bạn thân mến, hay quá đi chứ nhỉ ?
Nhưng xin các bạn cùng với tôi, chúng ta "bước thêm một bước nữa" nhé (không phải lấy vợ hay lấy chồng  lần thứ hai đâu).
            Thiên Chúa với tư cách Ngài là Cha, là Bố của chúng ta, Ngài vẫn đang yêu thương âu yếm chúng ta.
Những gì chúng ta hiện có, đang có, là biểu hiện tình yêu của Ngài.
Ngài đã mềm lòng ra vì yêu chúng ta với những bế tắc, khó khăn, yếu đuối... của chúng ta.
Ngài không yêu cách chung chung đâu, hay chỉ yêu cách đại khái đâu, mà là yêu cách cá vị, cụ thể từng người, từng cuộc sống.
Trái tim của Ngài vẫn đang phập phồng vì yêu thương. Chúng ta vẫn đọc trong thánh vịnh là : chẳng có bà mẹ nào bỏ con, nhưng cho dù có bỏ chăng nữa thì Chúa cũng không bỏ đâu.
Bạn có dám tin không ?
Còn tôi xác tín như đinh đóng cột, bạn à. Vì Ngài là Tình Yêu và chỉ có một lý do duy nhất: Tôi là con, là cục cưng của Ngài.
            Nhận biết mình có những nhược điểm: thua kém người khác, không có chút tài mọn, chậm hiểu, dốt nát, cù lần cù lèo, cu li cu léo, phận hẩm duyên ôi, bị khinh rẻ chê bai, xấu xí tật nguyền, bị tính âu lo bồn chồn chẳng làm nên cơm cháo gì, thêm bệnh tật ốm o... đủ thứ đó!
Biết mình như thế, không phải là tin vào định mệnh tất yếu, mọi sự đã được sắp đặt, không được cựa quậy, ớn quá !!!
Nhưng khi nhận ra yếu đuối của mình, ta cũng đồng thời tuyên xưng sức mạnh của Thiên Chúa và hết lòng cảm phục Ngài,
Ngài vẫn luôn ở với chúng ta và yêu thương chúng ta.
"Dẫu phải qua ghềnh u tối, họa tai tôi chẳng sợ. Vì đã có Người ở với tôi..." (Tv 23).
            Biết mình không phải để chúng ta buồn nản thất vọng, mặc cảm tự ti, buông xuôi bại xuội, hoặc bất mãn, phản kháng, chống cự, khép kín, co cụm, phòng thủ... than van, ca thán về mình hoặc giơ nắm đấm lên Trời cao -- quá cỡ thợ mộc rồi đấy !!!
Bạn có dám đón nhận mình, bằng lòng với mình, hòa giải với mình (khó đấy)
và bền vững kiên trì, tin vào tình thương của âu yếm của Bố để rồi bình tĩnh chờ đợi Bố giúp cho,
Bố sẽ biến đổi cho, Bố sẽ khử trừ cho, vì chỉ có Bố mới làm được chuyện này, tin không ?
 Chỉ có Bố mới tha thứ hết lần này đến lần khác, khi chúng ta biết khiêm tốn đón nhận con người mình.
Cả đời chúng ta, cả cuộc sống chúng ta là con đường Chúa đang dẫn chúng ta đi, đang âu yếm dẫn dắt chúng ta trở về với Ngài, để gặp được Ngài, để nhận ra Ân Nghĩa của Ngài, tin nhé!
   Biết mình bị giới hạn về con người tự nhiên của chúng ta, về những dấu vết tội lỗi của chúng ta trong quá khứ. Đó không phải là hồ nghi ơn Chúa. Trái lại, liều mình một cách vô ích mới là thử thách Thiên Chúa.
            "Thầy đây đừng sợ" kinh nghiệm của Phêrô đấy.
"Không có Thầy anh em không làm gì được" (Ga 15,5).
Thánh Phaolô cũng mạnh mẽ tuyên xưng:
"Khi tôi yếu là lúc tôi mạnh nhất" (2 Cr 12,10); "Ở đâu tội lỗi ngập tràn thì ở đó ân sủng tràn lan gấp bội" (Rm 5,20); "Tôi tạ ơn Chúa vì Đấng ban sức mạnh cho tôi" (1 Tm 1,12).
Vâng, thế đấy, khi tôi thất bại, bế tắc, giới hạn, thua thiệt, vụng về, tội lỗi... là lúc tôi xác tín mạnh nhất : Chúa ở với tôi, Chúa yêu thương tôi, Chúa muốn giúp đỡ tôi, Chúa đón nhận tôi, tôi tin vào Ngài vì Ngài giàu lòng từ bi thương xót, rất mực bao dung... Đây không phải là liều thuốc ngủ cực mạnh đâu, cũng chẳng phải là ảo tưởng hay khéo tưởng tượng đâu, mà là Yêu. Tôi đang yêu, có thế thôi.
"Chân lý sẽ giải thoát anh em" mà lị (Ga 8,32).
  Cầu chúc các bạn "Tôi, tôi ấy mà" sớm Yêu nhé.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.