Chúa ơi, con chỗi dậy rồi đây

 


Chúa ơi, con chỗi dậy rồi đây

Tramtubensuoi

 

Tin mừng theo thánh Mac-cô 5 : 41

Người cầm lấy tay nó và nói : “Ta-li-tha kum”,

nghĩa là : “Này bé, Thầy truyền cho con : trỗi dậy đi !”

Dù sáu, bảy mươi tuổi đời đời, thế mà tôi vẫn luẩn quẩn trong lề lối giữ đạo hình thức…

Ngày nào cũng dự lễ và rước lễ … đạo đức quá lắm. Nhưng kìa chúng tôi vẫn xử sự như người thế gian… theo đòi hỏi của cái tôi to đùng…. Ngay cả khi người ta thán phục đức độ của chúng tôi, chức vị của chúng tôi!!!

Điều tệ hại nhất đó là chúng tôi luôn tự hào dựa vào những công phúc và những việc đạo đức mà chúng tôi đã thực hiện trước mặt thiên hạ…

Chúng tôi thường hãnh diện ngủ quên trên vòng hào quang thánh thiện bề ngoài đó…

Hóa ra dù cỡ bảy mươi tuổi… chúng tôi vẫn chỉ là trẻ bé trong lãnh vực tâm linh.

Hôm nay Chúa kiên nhẫn gõ vào cánh cửa tâm hồn im lìm của tôi:

Talitha, koumi – Em bé, hãy chỗi dậy

Chỗi dậy, nghe có vẻ dễ như ăn chuối chà Gia kiệm… nhưng thực tế cực kỳ khó.

Chúng tôi đã được nhồi sọ từ thủa nhỏ: giữ luật Chúa, luật Hội thánh cho đàng hoàng.. nếu lỡ phạm tội thì lo đi xưng tội càng sớm càng tốt…

Thành thử ra phần đông chúng tôi chỉ giữ đạo cầm chừng… rõ ràng là chúng tôi vẫn chỉ là trẻ bé trong lãnh vực tâm linh.

Khá ơn một chút, chúng tôi tham gia vào công cuộc nhà xứ, siêng năng việc nhà thờ nhà thánh…

Chúng tôi thầm tự hào rằng mình ngoan đạo hơn rất nhiều người..

Tốt hơn nữa, trong không khí tôn nghiêm nhà Chúa chúng tôi cảm thấy mình gần Chúa hơn nhiều đo bằng khoảng cách không gian…

Nhưng kỳ lạ thay.. tương quan cá nhân riêng tư của tôi với Chúa lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh… cái tôi có khi còn âm thầm sừng sững dưới lớp áo tu sĩ hiền từ…

Thì ra chúng tôi vẫn chỉ là trẻ bé trong lãnh vực tâm linh.

Hôm qua, hôm nay và mãi mãi, Chúa vẫn kiên nhẫn gõ vào cánh cửa tâm hồn im lìm của tôi:

Talitha, koumi – Em bé, hãy chỗi dậy

Không biết chúng tôi có nghe thấy không nhỉ???

Làm sao để nghe thấy?

Chắc chắn chỉ còn cách nghe bằng con tim trong không gian thinh lặng khi màn đêm đang dần dần buông xuống…

Không phài chỉ một sớm một chiều mà cần phải kiên trì cả năm trời. Tới một lúc nào đó chúng tôi chợt khám phá ra mình vừa chỗi dậy sau cả mấy chục năm trời ngủ mê…

Chúng tôi có thể hân hoan thốt lên:

Chúa ơi, con chỗi dậy rồi đây…

Thật là tuyệt vời biết bao.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.