Tôi cũng là Con yêu dấu của Cha
Tôi
cũng là Con yêu dấu của Cha
Khổng
Nhuận
Đây là Con yêu dấu
của Ta (Mt 17 : 5)
Thế nhưng chúng
tôi hoan hỉ reo lên:
Tôi cũng là con yêu
dấu của Cha.
Các nhà thần học
nghiêm mặt cảnh cáo:
Này, anh là ai mà dám vỗ ngực tự hào mình là
con yêu dấu của Cha !!
Chỉ có một mình
Chúa Giê-su mới được tôn xưng danh hiệu cao vời này.
Anh vểnh tai lên
mà nghe lời Kinh Thánh:
Thiên
Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả ;
nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa
và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha,
chính Người đã tỏ cho chúng ta biết. (Ga 1:18)
nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa
và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha,
chính Người đã tỏ cho chúng ta biết. (Ga 1:18)
Suy ra trong
biến cố Hiển Dung ta chỉ có thể hiểu là:
Chúa Cha nói với
một mình Chúa Giê-su mà thôi.
Anh đừng thấy sang bắt quàng
làm họ…
Nghe cũng chí lý
đấy nhỉ? Khó mà cãi lại được.!!!
Ấy, nhưng các vị
thần học lại quên một vài câu quan trọng:
- Thật
vậy, chính Chúa Cha yêu mến
anh em, (Ga 16:27)
- Con
đã cho họ biết danh Cha, và sẽ còn cho họ biết nữa,
để tình Cha đã yêu thương con, ở trong họ,
và con cũng ở trong họ nữa (Ga
17:26)
- Anh em hãy xem Chúa Cha yêu chúng ta dường nào :
Người yêu đến nỗi
cho chúng ta được gọi là con Thiên Chúa
-mà thực sự chúng ta là con Thiên Chúa. (1Ga 3 : 1)
Người yêu đến nỗi
cho chúng ta được gọi là con Thiên Chúa
-mà thực sự chúng ta là con Thiên Chúa. (1Ga 3 : 1)
Chúng ta thấy đó:
Thầy Giêsu đã khẳng định: Tình Cha đã yêu
thương con, ở trong họ
Mạnh mẽ hơn nữa Gioan còn các tín
mãnh liệt:
Chúa
Cha yêu chúng ta dường nào !!!!!
Cuối cùng đưa tới khẳng định tuyệt
vời:
Thực sự chúng ta là con Thiên Chúa..
Không phải con loại suy theo kiểu thần học..
Không phải con hạng hai, con hạng bét…
Mà đã thực sự
là con ….
chúng ta hoàn toàn có thể reo lên
sung sướng:
Tôi cũng là con yêu dấu của Cha.
Biến đổi
Mong Manh
“Hôm ấy, Đức Giêsu lên núi cầu nguyện đem
theo các ông...” (Lc 9,28)
Kinh nghiệm của mỗi người chúng ta đã một
lần leo núi hoặc có dịp lên mấy trăm bậc thang ở núi Tao Phùng thường thì chúng
ta lên tay không cho khỏe chứ mà phải ôm vác cõng những đồ lỉnh kỉnh... có lẽ
chúng ta có bò lên cũng không lên nổi, mà muốn lên thì đương nhiên phải loại
bớt những gì là không cần thiết, những gì đeo bám vào mình và tới lúc nào đó,
để lên được tới đỉnh cao, cũng lại phải bỏ luôn cả những gì là cần thiết nữa.
Điều quan trọng ở đây chính là lòng muốn, nỗi khát khao. Nếu không thích, không muốn
thì ta dễ bỏ cuộc, dừng chân nơi lưng chừng, ngắm nhìn qua loa cảnh vật mà
không tận hưởng được bầu khí trong lành, khung cảnh tĩnh lặng, trời thật thấp
đất thật gần, điểm hẹn của đất trời gió mây và cỏ cây, không trung bao la bát
ngát dễ làm cho ta cảm nhận mình thật là nhỏ bé...
Cũng thế, bước lên đỉnh cao, đỉnh sâu của
tâm hồn mà chúng ta còn í ạch lạch bạch bởi bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh đeo bám,
khuân vác bao nhiêu là vật kềnh càng, thu thập vun vén tích cóp đủ thứ hằm bà
lằng... thì làm sao mà lên tới nơi được.
Cần bỏ dần, loại dần,
cho đến khi không còn gì, rỗng ra, chỉ còn một mình ta với... Chúa trong cung
lòng bát ngát bao la.
Vì lòng khát khao mãnh liệt thúc đẩy để
dám can đảm chấp nhận một cuộc hành trình đầy phiêu lưu mạo hiểm... mặc dù Đức
Giêsu “đem theo các ông...” nhưng cũng không thể tránh được có lúc sóng gió thử
thách, lúc khó khăn gian khổ, lúc tăm tối mịt mù, lúc ngõ cụt bế tắc, lúc đơn
độc lẻ loi cực nhọc một mình, lúc trống rỗng nhụt chí tháo lui... Với những cam
go thử thách vất vả và hiểm nguy đó, thì chỉ có sự kiên trì bền bỉ mới chứng
thực cho lòng mong muốn khát vọng của chúng ta.
Hình ảnh các tông đồ cùng leo núi với Đức
Giêsu gợi ý cho ta một sự cố gắng vươn lên không ngừng hướng về sự thật và sự sống là chính
Đức Kitô (Ga 14,6)
Đức Thánh Cha Gioan Phalô II viết về cuộc
biến đổi nhờ Chúa Thánh Thần như sau:
“Chính Chúa thánh
Thần là Đấng khơi dậy niềm khát vọng đáp lời
Thiên Chúa một cách trọn vẹn.
Chính Ngài theo dõi niềm khát vọng tăng
trưởng và giúp đỡ trung thành thực hiện câu trả lời tích cực.
Chính Ngài giáo hóa
và rèn luyện tâm trí của những ai được kêu gọi, biến
đổi họ nên giống Đức Kitô...
Trong khi để Chúa Thánh Thần dẫn dắt mình
tiến mãi trên con đường tinh luyện, những ai được kêu gọi, ngày qua ngày, trở
nên những con người được đồng hóa với Đức Kitô
kéo dài trong lịch sử sự hiện diện đặc biệt của Chúa Phục Sinh” (xem Tông huấn
Đời Thánh Hiến, số 19)
Khi ta đi tham dự một cuộc tĩnh tâm chung,
hoặc khi ta dành thì giờ mỗi ngày để cầu nguyện, chính những lúc đó, chúng ta
vui vẻ lựa chọn cái tốt hơn, thì cũng là những lần từ bỏ, khước từ những công
việc, thu tích, tính toán, lợi lộc... để rồi những việc từ bỏ nho nhỏ này giúp
chúng ta sớm nhận ra cái từ bỏ lớn nhất đó là từ bỏ cái tôi cồng kềnh.
Khi Niềm Vui và Hạnh Phúc chiếm ngự trong tâm
hồn thì người đó không còn bận tâm lo lắng lợi lộc ích kỷ riêng mình.
Biến đổi “Đang lúc Người cầu
nguyện, dung mạo Người bỗng
đổi khác...”
Khi đã tới điểm chẳng còn gì, không còn
nắm giữ gì nữa (sau khi đã vứt đi hết) chỉ còn mình ta với Chúa, thì ta trực
diện với Ngài, gặp gỡ Ngài, tương quan với Ngài và đó là việc cầu nguyện tuyệt
vời nhất vì ta được tiếp xúc thân mật với Chúa chứ không phải những lời kinh
dài thoòng trống rỗng đã định sẵn của đa số giáo dân hiện nay, hay suy tư theo
những ý tưởng đạo đức có sẵn mà các tu sĩ thường làm trong giờ nguyện ngắm. Ta
sẽ thấy lòng ta ấm lại, ta sẽ thấy lòng ta được lấp đầy, ta sẽ thấy tim ta reo
lên, ta sẽ thấy Sự Sống
trong ta... Vâng, đúng thế !
Chính việc
cầu nguyện làm cho y phục và thân xác của Đức Kitô tỏa sáng,
Chính việc
cầu nguyện làm cho cho Ngài bốc
cháy như ngọn đuốc mà không bao giờ lụi tàn,
Chính việc
cầu nguyện làm cho Ngài dễ bắt
cháy bởi Lửa Trời vẫn được ủ trong tim Ngài như than hồng ủ trong tro,
Chính việc
cầu nguyện cho thấy rõ nhất Ngài
là Ai.
Một giấc
ngủ dài li bì được đánh thức bừng tỉnh “Còn ông Phêrô và đồng bạn thì ngủ mê
mệt, nhưng khi tỉnh hẳn...”.
Một cuộc
biến đổi làm cho ta mở mắt “thấy” Chúa. Bước vào một cuộc sống tỉnh thức. Một
sự giải thoát nô
lệ đưa vào tự do của con cái Chúa. Không còn loạng quạnh chập choạng trong
đêm tối, không
còn quanh quẩn co cụm trong vỏ ốc, những chuyện vụn vặt không làm thành
người nhỏ mọn cứng cỏi, không còn bị xiềng xích gông cùm trói cột, không còn ham mê vun vén tầm
thường...
Niềm vui và hạnh phúc quá lớn và thật bất ngờ
“Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay !...”. Ta được chia sẻ hạnh phúc với
Chúa, được đón nhận ánh sáng và sự sống của Ngài. Nếu Chúa không phải là Niềm
Vui - Hạnh Phúc đích thực nhất của đời ta thì ta chẳng có lý do gì để đi theo
Ngài và loan báo Tin Mừng của Ngài.
“Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển
chọn...”.
Ngài đến trần gian không phải để tuyên truyền
một tôn giáo, một bè phái nhưng là đến để quy tụ mọi
người thành một gia đình, thành anh chị em yêu thương nhau. Tất cả đều có chung một Người Cha, và Người Cha yêu
thương chúng ta như yêu thương Con Một duy nhất của Người.
Xuống núi “Còn các môn đệ thì
nín thinh...”
Lý
do các môn đệ nín thinh vì theo thói quen riêng, tác giả phân biệt thời gian
Đức Giêsu thi hành sứ mạng nơi dương thế với thời gian các môn đệ loan báo mầu
nhiệm của Người. Ngày hôm nay chúng ta không phân biệt như thế bởi vì “Anh em
hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo
Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo... Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có
lòng tin : Nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới
lạ... Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh
khoẻ... “ (Mc 16,15-18) ;
Vì thế sau thời gian lên núi
bẳng những giờ phút cầu nguyện – gặp gỡ Chúa, biến đổi tâm trí, chúng ta quan
niêm mới, mang ánh mắt nhìn mới về cuộc sống thân tình, hạnh phúc với Chúa, chúng
ta cứ “um” lên làm cho bao người sốt ruột chỉ mong tới ngày được “lên núi”
càng sớm càng tốt như chúng ta.
Chúng ta chẳng cho ai cái gì nếu
chúng ta không có.
Tất cả những gì chúng ta đã “thấy” và đã “nghe” trên núi sẽ thôi thúc chúng ta
đi vào trần đời hòa trong cuộc sống mọi người và hô vang trên mái nhà là Niềm
Vui và Hạnh Phúc tuyệt vời mà chúng ta đã nhận được.
“Nếu bạn bị chật chội trong xác
thịt, hãy trương nở ra trong không gian của đức Yêu Thương” (Augustino).
Leave a Comment